Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng con nghèo, không có tiền”, ba người lau máu mũi: “Chỉ gom được tám trăm nguyên thạch, còn phải thương lượng với tiểu thụ yêu đó rất lâu cô ta mới đồng ý cho chúng con chơi đấy”.





“Mẹ…”, Diệp Thành suýt thì không thở nổi, ngụm máu già uất nghẹn rất lâu cũng không phun ra được, chơi gái mà cũng được ba đứa nói một cách mới mẻ như vậy, lão tử thực sự “vui mừng”.





“Sư thúc cho chúng con ít tiền đi!”, ba tên cười toét miệng, xoa xoa tay, mắt hau háu nhìn Diệp Thành.





“Không có”.





“Người nói gì thế chứ, chắc chắn có”.





“Ta thích đức hạnh không biết xấu hổ này của các con đấy”, cuối cùng Diệp Thành vẫn vung tay ném ra ba túi đựng đồ, bên trong mỗi túi đều có năm triệu nguyên thạch và rất nhiều bí quyển, pháp khí, đan dược…





“Woa!”, ba người ngạc nhiên trợn mắt ngoác mồm.





“Con lớn từng này rồi vẫn chưa được thấy nhiều nguyên thạch đến vậy bao giờ”.





“Bây giờ có tiền chơi gái rồi”.





“Ta…”, Diệp Thành thật sự không muốn nói thêm nữa, chỉ day mạnh đầu mày.





“Đi thôi”, thấy Diệp Thành rối rắm, Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười lên tiếng.





“Đi”, Diệp Thành lập tức đứng dậy, phất tay áo xách theo ba tên bay lên tinh không như tia tiên quang.





“Thì ra tinh không là như thế này!”, ba tên quay hết bên này nhìn hết bên kia, hai mắt sáng rực, mọi thứ trong tinh không bao la này với họ mà nói đều cực kỳ mới lạ.





Cũng không trách họ như vậy, chỉ vì tu vi của họ quá yếu, một trăm năm mà tu vi mới chỉ ở cảnh giới Không Minh, vẫn chưa đủ để lên tinh không, thiên phú này còn kém xa họ của kiếp trước.





Diệp Thành nhìn ba tên, thầm nói nên tìm thời gian tẩy luyện huyết mạch cho chúng, để chúng được nâng cao tu vi.





Mấy người bay đi như tiên mang, tạo thành những màu sắc rực rỡ trên tinh không.





Sau đó mọi người lại đến rất nhiều cổ tinh.





Vận may cũng không tệ, tìm được rất nhiều người chuyển kiếp nhưng điều nuối tiếc là không tìm thấy người rất thân quen.





Ngày từng ngày trôi qua.





Chớp mắt đã ba ngày lặng lẽ trôi.





Mãi đến đêm ngày thứ tư, Diệp Thành đang đi phía trước mới chợt dừng lại.





“Làm sao vậy?”





Phía Hạo Thiên Thi Nguyệt khó hiểu nhìn hắn.





Diệp Thành không nói, nhưng khoé mắt trái lại có một giọt máu đen rỉ ra.





“Diệp Thành!”





“Sư thúc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK