Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm!

Một chưởng được tung ra, lớp phòng ngự mà Hầu Thiên Sát tạo ra còn chưa ngưng tụ hoàn thiện đã bị đả phá.

Vút!

Chỉ bằng một chưởng, Hầu Thiên Sát lại lần nữa bay đi, hắn ngã vào vách đá rắn chắc khiến vách đã bị va tạo thành cả sơn động.

Diệp Thành không hề cho hắn cơ hội, khí huyết sục sôi, hắn như con mãnh thú cuồng bạo sát phạt vào trong sơn động.

Rầm! Đùng!

Mặc dù trông thấy bóng hình hai người nhưng tiếng nổ ầm vang vẫn vang lên tiếp trong sơn động.

Mãi tới khi vách đã sụp đổ, Diệp Thành mới bay ra ngoài, miệng có dòng máu trào ra.

“Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”, trong lớp vá vụn vỡ, Hầu Thiên Sát máu me nhơ nhuốc từ từ bước ra.

Lúc này, hình thái của hắn đã thay đổi, đầu tóc màu tím chuyển sang màu đỏ máu, phần trán còn có một đạo phù văn màu đỏ xuất hiện, toàn thân đằng đằng sát khí, quan trọng nhất là dưới chân hắn còn có cả một biển máu ngưng tụ, nếu nhìn kĩ thì còn có thể trông thấy oán linh trong biển máu đang vẫy vùng và oán thán.

“Diệt ngươi chỉ cần Bát Hoang Chưởng”, Diệp Thành vẫn không dùng tới các bí thuật khác, hắn vẫn tung ra chưởng Bát Hoang mạnh mẽ.

Rầm! Đùng!

Sau một chưởng mạnh mẽ, cả hai đều lùi về sau.

Giết!

Chiến!

Sau khi đứng vững, cả hai tên lại lao về phía đối phương.

Một bên, Hầu Thiên Sát khí huyết sực sôi, chân bước trên biển máu, oán khí thét gào, lại thêm đầu tóc hắn rối bời, mặt mày tôi độc, trông hắn không khác gì ác quỷ.

Một bên, Diệp Thành toàn thân sáng rực khí huyết màu vàng kim, kim quang chói lọi, choán mắt người nhìn. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, đôi mắt mang theo tín niệm vô địch, hắn như chiến thần, tự tin bất bại.

Rầm! Đùng!

Cuộc giao chiến của cả hai tạo nên cảnh tượng hoành tráng dị thường, từng nọn núi sụp đổ, có điều cho dù là Hầu Thiên Sát sử dụng cấm pháp tăng khả năng chiến đấu thì đạo hành của hắn vẫn còn kém xa.

Vả lại cho dù hắn dùng tới bí pháp gì thì từ đầu tới cuối Diệp Thành cũng chỉ dùng mình Bát Hoang Chưởng để địch lại, một chưởng đấu với một chưởng bát hoang, đánh tới mức Hầu Thiên Sát lộn nhào, cơ thể máu me suýt chút nữa bị Diệp Thành đánh cho tan xác.

Giết cho ta!

Sau tiếng hô hung hãn của Hầu Thiên Sát, một đạo huyết quang nổi trên trán hắn, bắn vào hư không, nếu nhìn kĩ thì đây chính là binh khí bản mệnh, trông giống như bình luyện yêu nhưng lại có màu máu.

Vù! Vù!

Uy lực của bình luyện yêu vô cùng mạnh mẽ, nó không phải là binh khí bình thường, vả lại nguyên liệu để tế luyện ra nó cũng bất phàm, từng luồng khí tức màu máu ngưng tụ lại với nhau trông hết sức rợn người.

Bát hoang!

Có điều Diệp Thành vẫn lựa chọn tung ra chưởng bát hoang để địch lại.

Rầm! Đùng!

Từng chưởng mạnh mẽ đánh vào bình luyện yêu kia, quả giống như từng chưởng đánh như thấy máu, nắm đấm của Diệp Thành gần như muốn nổ tung.

Có điều, sau mỗi chưởng đánh ra, huyết quang trên bình luyện yêu kia nhanh chóng bị dập tắt, bình luyện yêu khổng lồ bắt đầu lắc lư, Hầu Thiên Sát cũng theo đó mà phun máu lùi về sau.

Tay không địch lại với binh khí, sự mạnh mẽ của Diệp Thành đã vượt qua dự liệu của hắn.

Lúc này, bên ngoài rặng núi, từng cặp mắt nhìn chằm chằm vào phía này nhưng không ai dám xông vào, rất nhiều người dùng Thiên Nhãn Thông quan sát nhưng lại bị một luồng sức mạnh thần bí ngăn cản.

Không sai, trước khi đại chiến với Hầu Thiên Sát, Diệp Thành đã bày ra cấm chế ngăn những kẻ bên ngoài trông thấy cảnh tượng trong này.

“Sao còn chưa ra ngoài?”, hồi lâu, có người khẽ giọng lên tiếng.

“Xem ra thực lực ngang nhau, đánh lâu như vậy rồi mà không ra ngoài, chỉ kém có hai bậc mà Tần Vũ đó bất phàm vậy sao?”

“Dù có bất phàm thế nào thì cũng phải diệt”, những người muốn vào trong trước đó mặt mày tôi độc lên tiếng mắng chửi.

“Có người ra ngoài rồi, có người ra ngoài rồi”, trong tiếng bàn tán xôn xao có người hô lên.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn.

Phía đó, một bóng hình nhơ nhuốc máu lảo đảo chạy ra ngoài, có lẽ vì cấm chế và bên trong còn có mây sương mờ mịt khiến người ta không nhìn rõ được đó là Hầu Thiên Sát hay Diệp Thành.

“Tiền bối, cứu ta”, tiếng kêu gào tiếp theo khiến tất cả mọi người đều sững người.

“Là Hầu Thiên Sát”.

“Người kêu cứu là Hầu Thiên Sát, lẽ nào hắn…hắn bại rồi?”

Khi tất cả mọi người bàn tán thì bóng hình Hầu Thiên Sát lảo đảo đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đợi tới khi nhìn rõ hình thái của Hầu Thiên Sát, tất cả đều hít vào hơi khí lạnh. Đó còn là một con người nữa không? Hắn không còn hình người nữa, toàn thân đẫm máu, rất nhiều vị trí trên cơ thể lộ cả phần xương trắng hếu ra ngoài, phần trước ngực còn có một lỗ máu to bằng cả chưởng ấn, có lẽ là do bị chưởng ấn đấm xuyên, một cánh tay nổ tung, cánh tay còn lại cũng gãy, có lẽ đã phế rồi, đặc biệt là phần đầu chỉ còn một nửa còn nửa còn lại có lẽ đã nổ tung.

“Đây…”, cảnh tượng kinh rợn này khiến tất cả đều sững sờ.

“Tiền bối cứu ta”, Hầu Thiên Sát lảo đảo, hắn cố gắng tiếp cận gần lối ra, mặt mày kinh hãi, hắn gần như đang cầu cứu nhóm người cùng đuổi tới để truy sát Diệp Thành.

Phụt!

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Hầu Thiên Sát vừa bước ra đã bị đâm xuyên, có lẽ vì lực quá mạnh nên cơ thể của hắn cũng bay đi cả hàng chục trượng, trời đất lúc này chìm vào yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn, nhìn Hầu Thiên Sát bị găm trên hư không, hắn chết trông rất khó coi, chết trong trạng thái khuôn mặt mang theo vẻ sợ hãi.

Không biết từ bao giừ mới có người vô thức nuốt nước bọt.

“Hầu Thiên Sát chết…chết rồi”.

“Một kẻ xếp thứ chín như hắn lại bị Tần Vũ giết sao?”

“Sao…sao có thể?”

“Xông vào trong giết hắn, không thể để hắn trốn thoát”, khi đám lão già kia phản ứng lại thì kẻ nào kẻ nấy đầu lơ lửng binh khí sát phạt vào trong rặng núi, sức mạnh của Diệp Thành khiến bọn họ cảm nhận được mối uy hiếp khủng khiếp.

Có điều, vào giây phút Hầu Thiên Sát bị đâm chết, vào giây phút tất cả bọn họ kinh hãi thì Diệp Thành đã bỏ trốn ở một lối ra khác của rặng núi.

Mặc dù Diệp Thành đi rồi nhưng việc này lại như được chắp thêm đôi cánh, chỉ trong nửa ngày trời được đồn khắp Đại Sở.

Đột nhiên, cả Đại Sở như bùng nổ.

“Ngươi có thực lực đấy”, ở Thiên Tông thế gia, khi Lăng Hạo nghe được tin này, mặc dù khuôn mặt của hắn vẫn kết sức kì lạ nhưng hắn lại mỉm cười thản nhiên.

“Hắn có thể diệt Hầu Thiên Sát, thật không ngờ”, Tử Yên và Thanh Vân ở bên hơi há miệng, đầu óc choáng váng.

“Ta nói rồi mà”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ vuốt râu, trong đôi mắt rõ vẻ vui mừng, ông ta cười sảng khoái: “Diệp Thành, trong tương lai, ngươi được định là người dẫn dắt cả một thời đại”.

“Đúng là đã đánh giá thấp Viêm Hoàng Thánh Chủ rồi”, Tô Uyên trong thành Xuân Thu đang duy trì kết giới, ông ta tặc lưỡi lên tiếng.

“Hầu Thiên Sát bị giết rồi?”, Dương Thiên Ưng bên ngoài thành Xuân Thu nghe tin này thì mặt mày đỏ gay.

“Một tên Hầu Thiên Sát mà thôi, chết thì cũng đã chết rồi”, ở bên, Thương Kiếp Lão Tổ bật cười: “Dù có mạnh thì có thể mạnh hơn Thánh Tử của Thị Huyết Điện ta không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK