Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tiếng la hét của Ngô Tam Pháo, lão Hạc sầm mặt bước tới.

“Chúng ta mua hòn đá này”, Thái Ất Chân Nhân vừa chỉ vào hòn đá đó vừa đưa túi đựng đồ cho lão Hạc.

“Ta không tin lại có nữa”, lão Hạc nhận lấy linh thạch, phất tay giải trừ cấm chế trên hòn đá.

Hây ya!

Cấm chế vừa được giải trừ, Diệp Thành đã giáng ngay một chưởng xuống.

Rắc!

Hòn đá vỡ tan, đá vụn bay tứ tung.

Lập tức có một đạo thần quang huyết sắc bay lên, khí nguyên dồi dào cũng xuất hiện.

Mẹ kiếp!

Nhìn thấy thứ được xẻ ra trong hòn đá, lão Hạc bỗng thốt ra một câu chửi thề, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, đó là viên linh châu huyết sắc, vân khí đỏ tươi bao quanh, cực kỳ lộng lẫy.

“Xích huyết linh vân châu”, chẳng mấy chốc mọi người lại vây quanh, nhìn linh châu huyết sắc mà hai mắt sáng ngời.

“Ba người này làm sao thế? Xẻ liên tiếp ba hòn đá đều có bảo bối”.

“Không phải họ có thể nhìn xuyên qua đá đó chứ?”

“Khả năng là thế rồi”.

“Tiểu hữu, có thể bán viên linh châu này cho ta không?”, lập tức có ông lão áo bào tím lên tiếng.

“Một triệu”, Ngô Tam Pháo nhanh chóng giơ một ngón tay lên.

“Được”, người kia cũng đồng ý ngay, lập tức đưa tiền, sau đó nhận đồ rồi vui sướng cầm linh châu rời đi, trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.

Xích huyết linh vân châu đã được ông ta cầm đi, nhưng những người xung quanh vẫn chưa giải tán, họ nhìn ba người phía Diệp Thành bằng ánh mắt kỳ lạ, bao nhiêu đá như vậy mà xẻ hòn nào cũng có bảo bối, làm gì có chuyện trùng hợp như thế!

Bị mọi người nhìn chằm chằm, Diệp Thành cũng nhận ra sự khác thường, hắn nháy mắt với Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân.

Rút!

Chỉ một ánh mắt đã hiểu ý, ba người lập tức rút lui khỏi hiện trường.

Liên tiếp ba hòn đá đều có bảo bối, đương nhiên đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Sau khi ra khỏi thạch phường, cả ba người đều biến mất không thấy tăm hơi.

Nhưng ngay sau đó, ba người đã xuất hiện ở cổng thạch phường.

Hơn nữa cách ăn mặc của họ cũng thay đổi rất khác. Diệp Thành dùng áo bào đen che kín người, Thái Ất Chân Nhân dùng bí pháp biến thân, hoá thành một công tử nho nhã.

Ngô Tam Pháo là tên đáng sợ nhất, hắn biến thành một cô nương với thân hình cao lớn thô kệch, điều đáng nói là bên mép có rất nhiều râu!

“Hành động”, Diệp Thành phất tay rồi bước vào thạch phường đầu tiên, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo cũng theo sau.

Lần này ba người khiêm tốn hơn rất nhiều, hơn nữa còn tách ra đi riêng.

Mặc dù Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhìn đá trông có vẻ rất ra dáng, nhưng trên thực tế mấu chốt vẫn nằm ở Diệp Thành.

Trên đường đi, Diệp Thành nhìn tới nhìn lui, hòn đá nào có bảo bối, hắn đều âm thầm ghi nhớ rồi truyền âm cho Thái Ất Chân Nhân để lão ta mua lại, sau đó giao nhiệm vụ bán bảo bối cho Ngô Tam Pháo.

Ba người phân công rất rõ ràng. Diệp Thành chịu trách nhiệm xem đá, Thái Ất Chân Nhân phụ trách mua lại, mà Ngô Tam Pháo thường xuyên qua lại ở chợ đen chịu trách nhiệm bán bảo bối, tiền bán bảo bối hắn sẽ đưa lại cho Thái Ất Chân Nhân.

Cứ như vậy, ba người hành động cực kỳ kín kẽ, không để lộ một sơ hở.

Thạch phường đáng thương, toàn bộ đá có bảo bối đều bị mua hết, số còn lại hầu hết đều là đá bỏ đi, cho dù có bảo bối thì cũng là những thứ tầm thường.

“Được rồi, rút thôi”, Diệp Thành truyền âm cho Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo.

“Về chia tiền nào!”, Thái Ất Chân Nhân lắc lư sung sướng, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.

“Lần này làm tốt lắm”, Ngô Tam Pháo cũng cười toe toét, khi đi ngang qua lão Hạc còn nháy mắt với lão ta, suýt nữa khiến lão nôn mửa tại chỗ.

“Nữ nhân này thật xấu”, lão Hạc uống một ngụm trà, súc miệng một lúc rồi nhổ ra.

“Ông cũng chẳng hơn người ta đâu”, Diệp Thành thầm mắng rồi thong dong bước tới.

Nhưng khi sắp ra khỏi thạch phường, hắn liếc thấy một phiến đá cách mình một trượng.

Phiến đá đặt ngay ngắn, giống như bia đá, cao hơn ba trượng cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhìn nó như một phiến đá bình thường, nhưng điểm kỳ lạ là chính giữa phiến đá này có một lỗ nhỏ chừng bằng ngón tay.

“Bên trong…”, Diệp Thành bất giác nheo mắt, nhìn chằm chằm phiến đá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK