Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng có thể thấy bên trong thế giới u tịch đó chỉ toàn vang lên tiếng lệ quỷ thét gào, còn có cả sức mạnh âm minh hoành hành.





Đó chính là Minh Giới sao?





Diệp Thành lẩm bẩm, mặc dù chỉ là nhìn thôi nhưng hắn có một cảm giác rằng nó muốn nuốt chửng người ta.





Đừng nhìn nó, thu ánh mắt về!





Long Nhất đang điều khiển trận pháp hắng giọng rít lên.





Không cần hắn nói thì Diệp Thành cũng đã thu lại ánh mắt, khoé mắt trái của hắn còn có một dòng máu đen trào ra, Minh Giới quá thần bí, đó là một sự tồn tại khó nhận biết khiến hắn cảm thấy run sợ.





Hự!





Lâm Thi Hoạ bên trong trận pháp vẫn đang rít lên đau đớn, hồn phách như thể muốn thoát ra bất cứ lúc nào.





Diệp Thành cau mày, hắn đưa mắt nhìn sang Long Nhất.





Long Nhất mặt mày tái mét, hắn vẫn cố gắng duy trì trận pháp: “Minh Giới quá lớn, sinh linh bỏ mạng quá nhiều, dù cho có hồn phách để dẫn thì cũng rất khó có thể tìm thấy, việc này cần thời gian, không phải ngươi và ta có thể làm được trong phút chốc”.





“Thi Hoạ không trụ được lâu nữa”, Diệp Thành lo lắng nói.





“Ta đương nhiên biết”, Long Nhất nhìn Lâm Thi Hoạ rồi lại nhìn bầu trời: “Ta đã đánh giá thấp Minh Giới rồi”.





“Ở Chư Thiên Vạn Vực, người chết không thể luân hồi, sau khi chết liệu có phải quy tịch về Minh Giới không?”, Diệp Thành hỏi.





“Không hẳn”, Long Nhất điềm tĩnh đáp lời: “chí tôn năm xưa cũng từng dùng thần thông nghịch thế để kết nối với Minh Giới, có thể nhìn thấy một góc ở Minh Giới, bên trong Minh Giới có sinh linh, Thái Hư Long Đế gọi nó là sinh linh chết, Minh Giới cũng có sự tồn tại sánh ngang với Đế, sau khi người ta chết, có người quy tịch về Minh Giới nhưng số người như vậy rất ít”.





“Thế giới này thật lắm điều kì lạ”.











“Không ổn”, Long Nhất hít vào một hơi thật sâu, hắnn hìn Lâm Thi Hoạ với vẻ mặt đau đớn rồi cuối cùng cũng quyết định hạ tay xuống, nếu như hắn còn cố gọi hồn thì chắc chắn Lâm Thi Hoạ sẽ hồn bay phách tán.





Sau khi Long Nhất bỏ tay xuống, pháp trận hoán linh cũng theo đó mà biến mất.





Diệp Thành vội tiến lên trước, hắn đặt Lâm Thi Hoạ đã hôn mê xuống, tế ra sức mạnh ôn hoà thay cô xoa dịu nỗi đau đớn về linh hồn, khi chìm vào giấc mộng, sắc mặt cô mới dần hồng hào trở lại.





“Chỉ với sức của một mình ta thì rất khó có thể gọi được hồn phách của cô ấy về, ta cần người hỗ trợ”, Long Nhất bất lực.





“Ta có thể giúp đỡ không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK