Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Trong thạch thất của động phủ, Diệp Thành vẫn ngồi thiền như một vị sư già, không nhúc nhích, toàn thân hắn được rất nhiều dị tượng bao quanh, các dị tương đan xen lúc ẩn lúc hiện, rất thần bí.

“Huyết mạch Thánh thể mà lại tu hỗn độn đạo, tiểu tử này vẫn khác biệt như thế”, ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông xa xôi, Thái Hư Cổ Long âm thầm theo dõi bên này, thấy rất nhiều dị tượng bí ẩn đan xen bao quanh thân thể Diệp Thành, đôi mắt rồng to lớn của nó loé lên tia sáng với ý tứ sâu xa.

Póc!

Khi Thái Hư Cổ Long đang trầm tư suy nghĩ thì trong cơ thể Diệp Thành vang lên âm thanh thế này, dường như có thứ gì đó đã vỡ.

Sau đó Thánh thể của Diệp Thành đột nhiên run lên, một đạo thần hồng màu vàng bay vọt ra từ trên đầu hắn, tu vi của hắn cũng thoáng chốc từ cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy đỉnh phong vọt tới cảnh giới Không Minh tầng thứ tám.

Chỉ là Diệp Thành hoàn toàn không biết những điều này, tâm thần và linh hồn của hắn lúc này vẫn đang phiêu bạt nơi thái hư.

Trong ý cảnh hỗn độn, hắn đứng dậy, yên lặng nhìn diễn biến của đất trời, nhìn kỹ vào đôi mắt sâm thẳm của hắn còn có thể thấy cảnh tượng rộng lớn từ thuở hỗn độn sơ khai.

Đạo!

Không biết đến lúc nào hắn mới khẽ lên tiếng.

Đạo Chi Chư Thiên, Chư Thiên Vạn Đạo, hắn thật sự đã hiểu ra lời mà Thái Hư Cổ Long nói. Thế giới vô biên, đất trời rộng lớn, mỗi một đạo đều là độc nhất vô nhị, ma đạo của Ma Vương, đao đạo của Đao Hoàng, sát đạo của Thần Vương, chiến đạo của Chiến Vương, viêm đạo của Viêm Hoàng…

Khi đang suy nghĩ, trong đầu hắn hiện lên các loại đạo, mỗi loại đạo là một con đường, đạo không phân mạnh yếu nhưng lại có sự khác biệt trong lĩnh ngộ.

Đạo của ta là gì? Diệp Thành nghĩ thầm, thế gian vạn vật đều có thể là đạo, mà đạo hắn muốn theo đuổi phải bao la vạn tượng, thứ gì cũng có, dung hợp chư thiên, đúng như ý định lúc ban đầu khi đúc đại đỉnh.

Hỗn độn đạo!

Khóe miệng Diệp Thành hiện lên ý cười, trong mắt chợt lóe một tia sắc bén, còn có một tia sáng đã lĩnh ngộ.

Lúc này, linh hồn hắn rung lên rồi trở nên mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện, mà tâm cảnh của hắn cũng trở nên rộng mở trong giây phút này.

Sức mạnh của thiên địa!

Diệp Thành hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại nở nụ cười, hắn như nhìn thấy vạn vật sinh sôi nảy nở, núi sông trải dài, đại dương mênh mông, tinh không bao la, núi non hùng vĩ, bầu trời rộng lớn, mặt đất bền chắc. Trong mắt hắn tất cả đều trở nên có linh tính, đất trời cũng trở nên thân thương như vòng tay của mẹ.

Cảm giác này không phải ở trên vạn vật, mà là hoà vào vạn vật, hắn là đất trời, đất trời là hắn.

Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp nhân.

Đây là một quá trình luân hồi của đất trời, đạo luân hồi trong đất trời, con người do đất trời mà sinh ra, vạn vật do trời đất mà hình thành, còn đạo thì sinh ra trong vạn vật.

Thế gian vạn vật đều có thể là đạo!

Diệp Thành mở hai mắt ra, trong mắt càng hiện rõ vẻ đã lĩnh hội: “Đại đạo của con người đến từ vạn vật, đạo của vạn vật bắt nguồn từ trời đất, đạo của trời đất bắt nguồn từ hỗn độn, đạo của mình là hỗn độn đạo”.

Sau khi lĩnh ngộ được đạo của mình, lòng Diệp Thành sáng tỏ giống như đã xua tan ngàn tầng sương mù, nhìn thấy thứ nguyên thuỷ nhất, hắn cảm thấy vạn vật đang bén rể trong lòng, trời đất đâm chồi nảy lộc trong cơ thể, thân thể hắn như một thứ hỗn độn, đất trời, vạn vật, tất cả mọi thứ trên đời đều bắt nguồn từ hỗn độn.

Lại một buổi sáng nữa.

Hằng Nhạc Tông đón chào một ngày mới, các đệ tử ra khỏi động phủ từ sớm, bắt đầu một cuộc tu luyện mới. Ở trong rặng núi như cõi tiên giữa chốn trần gian này, mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.

Lúc này, mấy chục bóng người đã đứng trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, họ là những người giữ chức vụ cao của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và các thế gia lớn, mà phía trước họ đang lơ lửng một tấm bản đồ cực lớn.

“Ồ ạt tấn công là cách nhanh gọn nhất”, Tiêu Phong mặc áo giáp lên tiếng, liên tục chỉ vào chín vị trí trên bản đồ: “Chín phân điện lớn của Chính Dương Tông cửu cửu liên hoàn, lại nối liền với điện chính của Chính Dương Tông. Với thực lực của chúng ta, tấn công ồ ạt điện chính và chín phân điện lớn của họ cùng một lúc, bọn họ sẽ không thể hỗ trợ lẫn nhau”.

“Ta đồng ý”, phía Dương Đỉnh Thiên đều gật đầu.

“Chúng ta không giỏi bố trận, các ngươi bàn bạc với nhau là được, chúng ta phụ trách giết người”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân mỗi người ôm một bầu rượu, nhàn nhã nhâm nhi.

“Vậy thì như thế nhé, chúng ta… Hế?”, Thiên Tông Lão Tổ còn chưa nói xong đã bất giác cau mày, vô thức nhìn ra bên ngoài điện, lập tức nhìn thẳng về phía Ngọc Nữ Phong.

“Khí thế thật cường hãn”, phía Chung Giang cũng đồng thời quay đầu nhìn theo hướng đó.

Không chỉ họ mà rất nhiều phong chủ của Hằng Nhạc Tông, dù là đệ tử hay trưởng lão đều đồng loạt nhìn về phía Ngọc Nữ Phong.

Ầm!

Dưới sự chú ý của mọi người, một đạo thần quang bay ra từ thạch thất động phủ của Ngọc Nữ Phong, phóng thẳng lên trời, xuyên qua thiên địa, thậm chí bầu trời cũng bị đâm vào làm thủng một lỗ lớn.

Lập tức trên hư không trở nên hỗn loạn, che khuất bầu trời, đất trời tối sầm.

Sau đó, trong hỗn độn có sấm chớp rền vang, từng tia sấm sét đánh xuống như những con du xà, một luồng khí huỷ diệt bao trùm cả đất trời, hỗn độn nứt ra, nhẹ thì bay lên trời, nặng thì rơi xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK