Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùm! Đoàng!

Khi hai người nói chuyện, tiếng nổ đùng đoàng bên ngoài vẫn liên tục vang lên, chưa từng dừng lại.

Dù là trưởng lão hay đệ tử của Thiên Tông thế gia đều đang nỗ lực hết sức để bảo vệ kết giới hộ sơn, đây là thời khắc sinh tử, không ai dám xem nhẹ.

Trong rừng trúc nhỏ, Thiên Tông Lão Tổ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cơn đau tận trong sâu thẳm linh hồn khiến ông hơi choáng váng.

Tuy nhiên cái giá của sự đau đớn dữ dội này cũng không phải không có lợi.

Được thiên lôi tôi luyện gần hai canh giờ, vết nứt trong linh hồn của ông đang dần lành lại, chữa lành hoàn toàn chỉ là vấn đề thời gian.

Không biết đến lúc nào, một làn gió thơm lướt qua rừng trúc, Tử Yên và Thanh Vân cùng nhau đi vào.

“Gia gia”, thấy Thiên Tông Lão Tổ ngồi xếp bằng trên đất với vẻ mặt đau đớn, mà Diệp Thành lại đang dùng thiên lôi màu đen kỳ dị bao phủ toàn thân ông ấy, sắc mặt hai cô gái chợt lạnh sau đó họ đồng loạt rút linh kiếm, hét lên: “Tần Vũ, ngươi đã làm gì gia gia ta?”

“Ta chỉ là một kẻ ở cảnh giới Linh Hư, có thể làm gì được gia gia cô?”, Diệp Thành thản nhiên đáp, tiếp tục điều khiển thiên lôi.

“Ngươi… Ngươi mau dừng tay”, hai người tiến về phía trước.

“Đứng yên đó, đừng nhúc nhích”, vào thời khắc quan trọng tôi luyện linh hồn, Diệp Thành không có tâm trạng nói chuyện phiếm với tỷ muội hai người, hắn quát lên một tiếng.

Chỉ là Tử Yên và Thanh Vân nào nghe lọt tai?

“Hắn đang giúp ta, đừng lại gần”, cuối cùng Thiên Tông Lão Tổ vẫn phải lên tiếng, lời của ông ấy hữu dụng hơn lời Diệp Thành nhiều, Tử Yên và Thanh Vân đang chuẩn bị ra tay lập tức dừng bước.

“Gia gia, hai người…”

“Đứng yên đó là được rồi”, có lẽ thật sự đang ở thời điểm mấu chốt, Thiên Tông Lão Tổ cũng không thừa tâm lực giải thích.

Mặc dù ông không giải thích, nhưng Tử Yên và Thanh Vân cũng không hỏi nhiều, họ chuyển tầm mắt đến Diệp Thành, mím môi rồi mới nói: “Xin lỗi, là chúng ta lỗ mãng”.

“Không sao, đây cũng không phải lần đầu ta bị hiểu lầm”, Diệp Thành nhún vai.

Hử?

Vừa dứt lời, Diệp Thành đột nhiên cau mày, sau đó hắn kéo Thiên Tông Lão Tổ đang ngồi khoanh chân dưới đất lùi lại.

Keng!

Hắn vừa lùi lại, một mũi tên dài đen kịt xuyên thủng không gian, có lẽ vì mang theo sát khí quá nặng nên cây trong rừng trúc đều bị chặt thành từng khúc.

“Ai?”, Tử Yên và Thanh Vân đứng chắn trước mặt Diệp Thành và Thiên Tông Lão Tổ, nếu như trước đó Diệp Thành không nhanh chóng lùi lại, có lẽ mũi tên đó đã đâm trúng tim hắn rồi.

Chỉ là đạo hạnh của các cô quá yếu, nhìn xung quanh cũng không tìm ra người đứng trong bóng tối.

Chỉ là, họ không tìm ra không có nghĩa Diệp Thành cũng không tìm ra. Khi bị đánh lén hắn đã mở Tiên Luân Nhãn, sau khi nhìn quanh một vòng thì phát hiện một lão già đeo mặt nạ đen, mặc quần áo đen đứng ở góc bí mật trong không gian.

“Nội gián sao?”, Diệp Thành lẩm bẩm, Thị Huyết Điện có thể chuẩn xác tìm được linh sơn của Thiên Tông thế gia như thế, nếu Thiên Tông thế gia không có nội gián thì thật kỳ lạ.

Lúc này, lão già áo đen lại một lần nữa bắn tên, phía trên mũi tên dài màu đen còn có điện mang bao quanh, chắc vì mũi tên đó quá đáng sợ nên không gian xung quanh cũng biến dạng.

Có lẽ biết thời gian cấp bách nên ông ta mới muốn mau chóng hành động, tiêu diệt Diệp Thành đang chữa thương cho Thiên Tông Lão Tổ.

“Đường đường là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh mà lại giở trò đánh lén, hèn nhát vậy sao?”, Diệp Thành lạnh lùng nói. Mặc dù hắn biết vị trí chính xác của lão già áo đen nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy.

Đối với sự châm chọc của Diệp Thành, lão già áo đen không đáp lại, đột nhiên ông ta bắn thêm một mũi tên nữa, mục tiêu chính là hắn.

Vút!

Mũi tên này như ánh sáng u tối, còn đáng sợ hơn mũi tên trước, nó mang theo sát khí huỷ diệt, uy lực kinh người, sức mạnh xuyên thấu mạnh mẽ vô song.

Thấy mũi tên dài lại xuất hiện, Tử Yên và Thanh Vân chắn phía trước Diệp Thành lập tức lấy binh khí ra bảo vệ hắn và Thiên Tông Lão Tổ, hai người hợp lực sử dụng cùng một loại thần thông, ngưng tụ thành lá chắn kiên cố.

Cheng! Rắc!

Hai âm thanh liên tiếp vang lên, mũi tên kinh hoàng đó phá vỡ phòng ngự của Tử Yên và Thanh Vân, hai người nôn ra máu ngay tại chỗ, bay ngược ra ngoài.

Keng!

Mũi tên dài không dừng lại, tiếp tục xuyên thủng không gian, nó đã ở vị trí cách Diệp Thành hơn một trượng.

Nó còn chưa tới gần, Diệp Thành đã cảm nhận được luồng sát khí đang ập tới, khoảng cách hơn mười trượng xung quanh hắn đã đóng băng.

Bang!

Cảnh tượng mũi tên đâm xuyên cơ thể Diệp Thành trong dự tính không xuất hiện, mũi tên đáng sợ ấy bắn trúng thanh kiếm Thiên Khuyết vừa to vừa nặng của Diệp Thành, mặc dù không bị thương nhưng sự chấn động kinh hoàng vẫn khiến hắn lùi lại vài bước.

Nhưng vẫn may, cho dù bị lùi lại nhưng Diệp Thành cũng kéo được Thiên Tông Lão Tổ lùi theo.

Giờ đây, khi đến thời khắc mấu chốt nhất, vết nứt linh hồn của Thiên Tông Lão Tổ đã chỉ còn mỏng như sợi tóc, nếu bây giờ gọi thiên lôi ra thì đạo thương rất có thể sẽ lại chuyển biến xấu lần nữa, Thiên Tông Lão Tổ cũng sẽ phải hứng chịu phản phệ đáng sợ.

Trong không gian bí mật, lão già áo đen thấy lại không thành công thì hơi mất kiên nhẫn, ông ta không có nhiều thời gian, nếu để cao thủ của Thiên Tông thế gia đuổi tới thì mọi chuyện sẽ thành công cốc.

Nghĩ đến đây, lão già áo đen trở nên hung hăng, nhảy vọt ra khỏi không gian bí mật, tay cầm thanh sát kiếm dài mỏng đen kịt lao thẳng tới chỗ Diệp Thành, tốc độ nhanh đến mức hắn phải sửng sốt, thanh kiếm này là nhất kiếm tuyệt sát.

“Buộc ta phải ra con át chủ bài đây mà!”, Diệp Thành thầm chửi một câu, thoáng chốc hắn gọi áo giáp Tiên Thiên Canh Khí ra, không chỉ hắn mà ngay cả Thiên Tông Lão Tổ cũng được phủ một tầng áo giáp Tiên Thiên Canh Khí dày cộp nặng trịch.

“Tiên Thiên Canh Khí”, người kia nheo mắt.

Bang! Rắc!

Nhất kiếm của người đó ma sát với áo giáp Tiên Thiên Canh Khí phóng ra tia lửa, áo giáp kiên cố vẫn bị kiếm của người đó đâm thủng, cũng chính vì có áo giáp ngăn lại nên nhát kiếm đó mới lệch đi, đâm xuyên qua vai Diệp Thành.

“Thực lực không yếu, nhưng muốn giết được ta thì ngươi còn kém lắm”, Diệp Thành hừ lạnh, tung một quyền ra.

Người kia nhanh chóng lùi lại để né, muốn trốn vào không gian một lần nữa.

“Đánh rồi lại muốn chạy, đâu có dễ thế!”, Diệp Thành đuổi theo, không nói nhiều lời lại tung thêm một quyền Bát Hoang nữa.

Đúng vậy, hắn đã rời khỏi vị trí bên cạnh Thiên Tông Lão Tổ, vì vết thương trong linh hồn của ông ấy đã hoàn toàn lành lại, mà đạo thương cũng không còn nữa. Có điều ông vẫn chưa đứng dậy, vì ông cần thời gian để trở lại trạng thái đỉnh phong.

“Tiểu hữu, phiền ngươi đối phó một lát”, Thiên Tông Lão Tổ không mở mắt, cơ thể ông đang điên cuồng hấp thu tinh lực trong thiên địa.

“Tiền bối yên tâm ngưng khí đi, tên này cứ giao cho con”, Diệp Thành mỉm cười.

Thấy tình hình không ổn, người áo đen vội vàng lùi lại, trốn vào không gian bí mật.

“Đi đâu?”, Diệp Thành hung hãn như một con mãnh thú, hắn sát phạt vào theo.

Ầm! Bùm! Keng! Cheng!

Chẳng mấy chốc những âm thanh như thế lần lượt vang lên trong không gian bí mật.

Phụt! Phụt!

Trong không gian bí mật tối tăm u ám, nhưng vẫn có huyết quang chợt hiện.

Thần thông ám sát của ông ta không yếu, nhưng đối mặt với kẻ địch thì thực lực còn kém xa, bị Diệp Thành đánh cho liên lục lùi về phía sau.

“Ngươi không phải Tần Vũ”, người áo đen liên tục trốn tránh nhất kiếm tuyệt sát nguy hiểm của Diệp Thành, ông ta nheo mắt nhìn hắn: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ngươi đoán xem?”, Diệp Thành ung dung định thân, làn khói xanh lơ lửng bên cạnh hắn rồi hoá thành một Diệp Thành khác, một bản thể, một đạo thân, bí pháp Nhất Khí Hoá Tam Thanh được hắn sử dụng cực kỳ điêu luyện.

“Nhất Khí Hoá Tam Thanh”, hiển nhiên người áo đen đã nhận ra bí thuật này, giọng điệu càng thêm kinh ngạc.

“Bây giờ là hai đấu một rồi”, Diệp Thành nhìn ông ta đầy hứng thú.

Nghe vậy, lão già áo đen chợt chém ra một kiếm, sau đó xoay người chạy ra khỏi không gian bí ẩn, tốc độ chạy trốn không hề chậm.

“Vẫn còn chạy”, Diệp Thành lập tức đuổi theo, nhưng đạo thân của hắn lại quay về rừng trúc, bảo vệ bên cạnh Thiên Tông Lão Tổ, đề phòng lại có người khác tới tập kích.

“Cảm ơn Tần Vũ sư huynh đã cứu”, thấy Diệp Thành đi ra, Tử Yên và Thanh Vân tiến lên chắp tay cảm ơn.

“Chuyện nhỏ thôi”.

Đùng! Đoàng!

Ngay sau đó, tiếng nổ lại vang lên từ một phía khác ở linh sơn, nhìn ra xa còn có thể thấy một người đeo mặt nạ đang đuổi theo giết một ông già mặc áo đen, có lẽ chấn động quá lớn nên thu hút sự chú ý của mọi người.

“Có chuyện gì vậy? Người mặc đồ đen kia là ai?”, trưởng lão của Thiên Tông thế gia vội vàng chạy tới.

“Bất kể là ai cũng phải giết ngay tại chỗ”, Sở Thiên Chấn quân lâm cửu tiêu, hét lớn một tiếng như đã nhận được truyền âm của Thiên Tông Lão Tổ.

Trong rừng trúc, Tử Yên và Thanh Vân nhìn Diệp Thành trong hư không, rồi lại nhìn Diệp Thành bên cạnh, vẻ mặt hai người đột nhiên trở nên kỳ lạ: “Hai… Hai Tần Vũ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK