Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi mọi người đi hết, Diệp Thành vẫn đứng trước Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, mỗi con sông, ngọn núi đều được hắn đưa vào thần hải.





“Để ta đi cùng ngươi đi!”, Sở Linh mím môi nhìn Diệp Thành.





“Sao, nàng sợ ta trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài à?”, Diệp Thành cười khẽ, vẫn nhìn Cửu Châu Huyền Thiên Đồ.






“Ta không quan tâm ngươi có bao nhiêu nữ nhân”, Sở Linh cắn răng: “Ta chỉ sợ nhìn thấy bóng lưng rời đi của ngươi”.





Nghe vậy, Diệp Thành bất giác xoay người, quệt nhẹ chóp mũi Sở Linh: “Đồ ngốc, ta đâu có đi đánh trận, Diệp Thành của nàng không dễ chết vậy đâu”.














Đêm khuya, Diệp Thành như một đạo thần hồng bay ra khỏi Hằng Nhạc Tông, hướng về phía Đông Nhạc.





Sau khi hắn đi, Hằng Nhạc Tông cũng không yên bình.





Trên một đỉnh núi, một ông già mặc áo tím bị đè xuống đất.





Người này thoạt nhìn là người quen, ông ta chính là Cát Thanh nội môn của Hằng Nhạc Tông, cũng chính là sư phụ của Tề Dương. Vì ngày đó Tề Dương bị Diệp Thành đánh tàn phế, ông ta lên Ngọc Nữ Phong tìm Sở Huyên nói lý nhưng lại bị thẳng thừng mời xuống núi.





Ngoài ra, một việc nữa mà ông ta đã làm là đánh cắp cơ thể của Diệp Thành.





Ông ta cứ nghĩ mình làm rất kín kẽ, không ai biết, đồng thời che giấu cũng rất tốt, nhưng không may là ông ta lại gặp phải kẻ khác loài là Diệp Thành.





“Tại sao lại bắt ta?”, Cát Thanh gào thét như một con chó điên.





“Ta nên gọi ngươi là Cát Thanh? Hay nên gọi ngươi là Hư Viêm đây?”, giọng nói ung dung cất lên, Dương Đỉnh Thiên đi vào, nhìn Cát Thanh với vẻ mặt lạnh như băng.





“Hư… Hư Viêm cái gì, ta… ta không biết”.





“Ngươi thật sự cho rằng chúng ta đều là kẻ ngu sao?”, Dương Đỉnh Thiên cười khẩy: “Chính Dương Tông thật can đảm, đường đường là phó các chủ mạng lưới tình báo mà cũng dám gài vào Hằng Nhạc Tông của ta, đúng là trắng trợn!”





“Ngươi… Ngươi nói gì vậy? Ta không hiểu”, Cát Thanh nói vậy nhưng sắc mặt đã tái nhợt.





“Hiểu hay không, không quan trọng. Đưa đi!”, Dương Đỉnh Thiên nói rất hùng hồn, khí phách.





Cùng lúc đó, trên từng đỉnh núi, trong từng lầu các, cung điện của Hằng Nhạc Tông đều có khí tức cao thủ cuồng bạo, từng người bị bắt giữ, có trưởng lão, có đệ tử, tất cả đều bị khống chế đồng thời, những người này chính là nội gián mà các thế lực khác gài vào Hằng Nhạc.





Đây là lần thanh lọc tông môn đầu tiên của Diệp Thành kể từ khi nhận chức chưởng giáo Hằng Nhạc đến nay.





Nhắc đến Diệp Thành, lúc này hắn đã thông qua từng truyền tống trận bí mật tiến gần hơn về phía Đông.





Ùng!





Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới bước ra khỏi truyền tống trận, nhưng hắn vừa ra, toàn thân đã run lên, quanh thân tản ra tinh huy lấp lánh khiến hắn trong đêm tối trông chói mắt lạ thường.





Đạo thân?





Diệp Thành chợt nhìn bầu trời đầy sao phía xa, dường như có thể nhìn thấy hoang mạc dài vô tận qua khoảng cách hàng chục nghìn dặm, sau đó lại có thể thông qua hoang mạc nhìn thấy cảnh tượng lộng lẫy trong cung điện đổ nát kia.



Đó là chín phân thân của hắn, trong đó có một phân thân chói mắt nhất, toàn thân được tắm trong ánh sao sáng, tinh quang lan rộng, thậm chí mái tóc đen của hắn cũng được nhuốm thần hoa rực rỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK