Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh trăng chiếu rọi, một nữ tử tóc bạc dừng chân trước Nam thiên Môn, cô khoác trên mình bộ tiên y bảy màu, mái tóc buông xoã không có gió cũng tự tung bay. Tiên y không nhuốm bụi trần, dưới ánh trăng, sự thanh khiết của cô càng khiến cô trông thật đẹp, như tiên nữ bước ra từ giấc mộng vậy.





“Thiên Đình Nam Sở”, cô lặng lẽ nhìn Nam Thiên Môn rồi khẽ lên tiếng, nước mắt làm nhoà đi đôi mắt cô dần kết thành lớp sương.





“Tỷ”, một giọng nói nghẹn ngào vang lên, Nam Thiên Môn mở cửa, Sở Linh bay ra, khuôn mặt dàn dụa nước mắt, cách từ rất xa cô đã nhào vào lòng nữ tử kia, “cuối cùng tỷ cũng quay về rồi”.





……..





Trên đại địa mênh mang, Diệp Thành vẫn đang lưu lạc, hắn không hề dừng chân, y phục của hắn đã bị gió và nắng hong khô, trông hắn thật sự thảm hại, khoé miệng râu ria lởm chởm, trông chẳng khác gì kẻ ăn mày hành khất.





Diệp Thành bước đi, bóng hình cô liêu.





Cơ thể hắn chốc chốc lại hoá hư ảo, chốc chốc lại hiện ra, từng cảnh tượng dị thường cũng theo đó mà hiển hiện: Vốn là một vùng đất hoa cỏ bạt ngàn nhưng chỉ cần Diệp Thành đặt chân tới đây thì cây cỏ không thể sinh sôi, vốn dĩ là một vùng đất khô cằn mà chỉ cần hắn đi qua thì nơi này cây cối sinh sôi nảy nở.





Phía trước bắt đầu có bóng người, từng đoàn xe ngựa đi qua, đoàn xe ngựa chở theo hàng hoá, có thương nhân, có người vận chuyển, bọn họ cười nói rôm rả.





Diệp Thành bước qua chẳng nói lời nào, hắn cứ lẩm bẩm một mình khiến người trong đoàn xe cảm thấy khó hiểu.





“Khả năng là một tên ăn mày”, có người liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân rồi lên tiếng.





“Cũng chưa chắc, cứ lẩm bẩm như vậy thì theo ta thấy chắc là bị đánh rồi”.





“Này, tiểu ca”, một người vác đại đao lên tiếng giơ tay vỗ vai Diệp Thành.





Thế nhưng bàn tay kia lại chỉ đập vào hư vô và không thể chạm được tới cơ thể Diệp Thành mà khiến cơ thể Diệp Thành trở nên vô hình như thể hắn biến thành hư ảo vậy.











Đây…!





Người kia giật mình, những người trong đoàn xe ngựa cũng thẫn thờ, lẽ nào gặp ma giữa ban ngày?





Diệp Thành giống như u linh, hắn từ từ bước qua không để lại bất cứ âm thanh nào, cũng không để lại bất cứ dấu vết nào, đợi sau khi hắn bước đi lâu rồi thì đoàn người ngựa kia mới phản ứng lại, “đi thôi, mau đi thôi, người này thật sự quá tà tính”.





Diệp Thành lại bước trên đường không có đường về, cũng không có phương hướng.





Hình thái của hắn càng thêm dị thường hơn, trong lúc bước đi, giây phút trước hắn còn là một thanh niên mà đi được vài bước cơ thể hắn lại nhỏ hơn, biến thành một thiếu niên, sau vài bước đi, hắn lại trở thành đứa trẻ nhỏ, rồi cứ thế từ trẻ nhỏ biến thành thiếu niên, từ thiếu niên biến thành thanh niên sau đó lại từ thanh niên biến thành trung niên, trung niên trở thành người già.





Đây…!





Trên đại địa rộng lớn, từng hàng người bước qua lần lượt dừng chân nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt không sao tin nổi.





“Gia gia, người kia thật kì lạ”, có giọng nói ngây thơ vang lên, đó là một đứa trẻ đang trong gùi trúc trên lưng một lão già chớp mắt nhìn bóng hình Diệp Thành.





Bịch! Bịch!



Đứa trẻ vừa dứt lời, tất cả mọi người thẫn thờ quỳ phịch xuống đất, “tiên nhân, là tiên nhân”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK