Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






“Hằng Nhạc Tông”, trong nụ cười của Đường Như Huyên mang thoe nước mắt, khuôn mặt tiều tuỵ.





“Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành lên tiếng, trong lòng như có từng vết dao cứa vào, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Như Huyên, trượng phu của cô theo hắn trinh chiến, đó là huynh đệ của hắn nhưng lại bị chôn vùi nơi đất khách quê người.





Trong chốc lát, hắn bước xuống khỏi chiếc giường băng ngọc, bước ra khỏi lầu các.





Hằng Nhạc Tông hiện giờ đã bị tàn phá, trên chín phần linh sơn và đình đài lầu các đều sụp đổ, khắp nơi tang thương, nơi nào cũng là tiên cảnh năm xưa của Hằng Nhạc Tông.





Diệp Thành không nói lời nào, hắn bước ra khỏi Hằng Nhạc Tông, mái tóc bạc trắng, dáng người tiều tuỵ run rẩy.





Trên đại địa Nam Sở, Diệp Thành bước đi vô định, đi tới trụ sở chính của Thiên Đình, đi tới Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông.





Mỗi một góc của Nam Sở đều ghi dấu bóng hình hắn.





Mỗi một nơi hắn đều dừng lại hồi lâu, trên đại địa đổ nát, Diệp Thành vẫn có thể nhìn thấy từng bóng hình quen thuộc và từng khuôn mặt quen thuộc cùng hắn tạo nên một đoạn kí ức khắc cốt ghi tâm.





Diệp Thành đi khắp Nam Sở rồi lại Bắc Sở.





Ngước mắt nhìn vào giới tu sĩ của Đại Sở rất khó có thể tìm thấy bóng dáng tu sĩ tu luyện.





Mảnh đất rộng lớn này như chìm vào bầu không khí chết chóc.





Cũng giống như Nam Sở, đại địa của Đại Sở cũng vô cùng tang thương, không còn thấy tường thành, không còn thấy núi non hoàn chỉnh, những dòng sông bị chiến tranh khốc liệt tàn phá nặng nề.





Hắn vẫn bước đi vô định, mỗi một tấc đất hắn đặt chân xuống đều nhuốm máu của tu sĩ Đại Sở, chín mươi triệu anh hồn có người thương, có đồ nhi, sư tôn, huynh đệ và tiền bối của hắn.





Đôi mắt hắn nhoà đi.





Đây là vùng thiên địa thế nào, vùng đất này vốn dĩ không như vậy, nó nên có sinh linh sống, nên có tiếng cười đùa vui vẻ.





Thế nhưng từng sinh linh sống nên có kia, từng tiếng cười đùa nên có kia lại hoá bi thương.





Diệp Thành bước đi, rồi cũng nhặt lượm cả chặng đường hắn như một lão nhân tuổi xế chiều nhặt lấy huyết cốt còn sót lại của vong linh, nhặt lấy binh khí của anh hồn, hắn phải thu gom lại cho bọn họ, chiến đấu đến giọt máu cuối cùng vì bọn họ.





Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, Diệp Thành khẽ giơ tay vươn về phía đại địa.





Vù!





Sau tiếng động rầm trời, một tấm bia đá được ngưng tụ ra to bằng cả vạn trượng sừng sững giữa đất trời.





Diệp Thành vung đao mang theo nỗi đau đớn nặng nề, hắn khắc lên ba chữ trên bia mộ dài vạn trượng: Bia mộ anh hồn.








20220406120013-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK