Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một câu thôi khiến cho hắn ta suýt hộc máu, lão tử làm gì còn tiền mà đặt nữa, nguyên thạch đã thua sạch, đan dược đã thua sạch, pháp khí đã thua sạch, đến bí kíp cũng thua sạch.





“Không đặt thì ta dọn đây!”





Diệp Thành thờ ơ nhún vai, nói xong chuẩn bị cất hộp xúc xắc đi.





“Đặt!”





Tên thanh niên áo trắng nghiến răng, lấy ra một miếng ngọc vỡ đặt lên bàn đánh bạc.





Nhìn thấy miếng ngọc này, mắt Diệp Thành chợt sáng lên, miếng ngọc tản ra thần quang mờ ảo, toát lên khí tức thần bí, còn có từng làn đạo tắc quẩn quanh, tuy đã vỡ nhưng lai lịch rất lớn.





Đế giác!





Diệp Thành nói thầm trong lòng, không ngờ miếng ngọc vỡ mà tên thanh niên áo trắng lấy ra lại là một phần của Đế giác.





“Những thứ khác ta không lấy, chỉ lấy miếng ngọc này”, Diệp Thành truyền âm cho Mục Uyển Thanh.





“Được”, Mục Uyển Thanh trả lời rất dứt khoát, dù miếng ngọc đó rất bất phàm nhưng có thể lôi kéo được Diệp Thành thì cũng đáng.





“Miếng ngọc này là bảo vật gia truyền của nhà ta, đáng giá một triệu nguyên thạch”, phía dưới, tên thanh niên áo trắng cất lời, lạnh lùng nhìn Diệp Thành: “Ta đánh cược lần này, ta không tin sẽ thua tiếp”.





“Cược đại hay tiểu?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn hắn ta.





“Đại”, một từ duy nhất bật ra từ kẽ răng thanh niên áo trắng.





“Được”, Diệp Thành mở nắp hộp, ba viên xúc xắc lộ ra.





“Ta…”, nhìn thấy con số trên xúc xắc, tên này hít thở không thông, phun ra một ngụm máu.





“Liên tiếp mấy chục ván đều ra tiểu, đúng là không hiểu nổi”, đám con bạc vò đầu bứt tai.





“Ta thấy người huynh đệ này tức lắm rồi đấy”, người qua đường chạy tới hóng hớt tặc lưỡi thở dài nhìn thanh niên áo trắng.





“Đánh bạc mà cũng nôn ra máu được, thú vị”, có người vuốt râu nói với vẻ đầy ẩn ý.





“Không thể nào, không thể nào”, tên thanh niên áo trắng như phát điên, tiếng gào thét vang khắp sòng bạc nhà họ Mục, đôi mắt đỏ như máu dường như có thể ăn thịt người đang nhìn chằm chằm Diệp Thành.





“Miếng ngọc này không tệ”, Diệp Thành chẳng thèm quan tâm đến tiếng la hét của hắn ta, hắn cầm miếng ngọc lên nghiền ngẫm tới lui, vừa quan sát vừa hà hơi lên rồi dùng tay áo lau đi.





“Ta sẽ còn quay lại!”, thanh niên áo trắng hét to câu này rồi lảo đảo đi ra ngoài.





“Huynh đệ, hôm nay diễn tốt lắm, tối tới chia tiền nhé”, Diệp Thành ở phía sau đột nhiên nói ra câu này.





Hả?





Diệp Thành vừa nói xong, ánh mắt tất cả các con bạc đều đổ dồn về phía tên thanh niên áo trắng.





Những người có mặt đều không phải kẻ ngốc, làm sao không hiểu ý trong lời của Diệp Thành, tối đến chia tiền? Tên thanh niên áo trắng kia là kẻ lừa đảo, câu kết với Diệp Thành lừa tiền bọn họ!



Không nói thì thôi, nói ra là tức chết người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK