Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi Diệp Thành dẫn quân viễn chinh tới Bắc Sở đã đoán trước được tu sĩ Đại Sở sẽ phải toàn bộ tham chiến, trong đó bao gồm cả Hồng Trần Tuyết chỉ huy tác chiến, vậy nên hắn mới giao cho bà mật lệnh đó.





Không ngờ thời khắc rơi vào đường cùng lại đến nhanh như vậy.





Quân viễn chinh ngoại trừ Diệp Thành thì đều đã bị diệt sạch, sức chiến đấu đỉnh phong của tu sĩ Đại Sở cũng chịu một đòn kinh hoàng mang tính huỷ diệt.





Hồng Trần Tuyết là cảnh giới Chuẩn Thiên, cần phải ra trận, bà phải ra chiến trường, không thể không trao lại quyền chỉ huy cho người khác, tuy tu sĩ cao ngạo xa cách nhưng đôi lúc trí tuệ lại không bằng người phàm.





“Sư phụ, Tiêu Nhi nhớ người”, Hồng Trần Tuyết ôm mặt Diệp Thành, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng đặt lên đó, nhưng nụ hôn này không phải hôn Diệp Thành mà là hôn sư tôn Hồng Trần của bà.





Diệp Thành bất động như một pho tượng.





Hồng Trần Tuyết nhẹ nhàng dời đôi môi khỏi mặt hắn, bàn tay không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thăng trầm mệt mỏi ấy.





Cơn gió nhẹ thổi qua, bà biến mất trên đỉnh núi như một đạo thần hồng, bay về phía tường thành Nam Sở, có lẽ chuyến đi này trên thế gian sẽ không còn tuyết trong hồng trần nữa.











Sau khi Hồng Trần Tuyết đi, người Diệp Thành run lên.





Mặc dù lúc trước hắn không cử động nhưng hắn biết hết, hắn không phản ứng lại là vì hắn đang điên cuồng đột phá cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn.





Nhưng cánh cửa tưởng chừng như ở ngay trước mắt mà xa hơn cả giấc mơ ấy đến cuối cùng hắn vẫn không vượt qua được, hắn không chỉ một lần cầu xin trời xanh cho hắn một cơ hội, nhưng mọi thứ thật tàn nhẫn.





Bùm! Rầm! Uỳnh!





Nam Sở vẫn bị những âm thanh gây chấn động lớn này bao trùm.





Nhìn khắp đất trời, quân Thiên Ma hoành hành như thuỷ triều, khắp nơi đều thấy có người đang chiến đấu.





Không biết qua bao lâu tiếng nổ và tiếng hô giết mới ngừng lại.





Trận huyết chiến kéo dài chín ngày cuối cùng cũng tạm thời kết thúc, tu sĩ Đại Sở lại một lần nữa đẩy lùi được đòn tấn công của Thiên Ma.





Nhưng tu sĩ Đại Sở cũng phải trả cái giá thảm khốc cho việc này, thật sự là thây chất thành núi, máu chảy thành sông.





Bầu trời Đại Sở vẫn tối đen, không có lấy một tia sáng.





Màn đêm đen kịt, gió máu thét gào, lạnh lẽo vô cùng khiến người ta bất giác cuộn mình.





Dừng, dừng lại cho ta!





Dưới bức tường thành của Nam Sở vang lên từng tiếng thét gào, trong tiếng thét còn mang theo tiếng nghẹn ngào.





Đó là Long Nhất, hai mắt đẫm máu và nước mắt, toàn thân đầy máu tươi, hắn ta đang ôm Mộ Dung Diệu Tâm toàn thân cũng đầy máu trong lòng.





Cô bị thương quá nặng, đầu mày bị đâm xuyên, thần hải sụp đổ, linh hồn bản mệnh bị tổn thương nghiêm trọng, ngọn lửa linh hồn đã gần dập tắt.





“Ngươi làm gì vậy? Ta đâu có thích ngươi”, nhìn Long Nhất nước mắt đầy mặt, Mộ Dung Diệu Tâm cười mệt mỏi, miệng hộc máu tươi, đôi mắt đẹp như nước dần tối đi.





“Dừng, dừng lại cho ta”, Long Nhất vẫn gào thét như một đứa trẻ bất lực nhận được lòng thương xót của trời xanh, hai mắt mông lung đẫm lệ, hắn ta liên tục truyền sức mạnh long hồn vào cơ thể Mộ Dung Diệu Tâm, hy vọng có níu kéo sự sống cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK