Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thành vội kết thúc cuộc nói chuyện với Thái Hư Cổ Long sau đó đứng dậy.



Không lâu sau đó, một bóng hình quỷ mị bước vào, thân pháp huyền diệu, tốc độ vô cùng nhanh, mãi tới khi vào bên trong địa cung mới hiện rõ diện mạo.



Lại là nữ giả trang nam!



Thấy cách ăn mặc của Cơ Tuyết Băng, khoé miệng Diệp Thành lại giật giật vì Cơ Tuyết Băng vẫn lựa chọn giả trang thành thư sinh yếu đuối.




Có điều cho dù là vậy thì khí chất của cô vẫn rất tự nhiên, giả trang thành nam rồi nhưng vô cùng phong thái, cũng chẳng trách mà Thánh nữ thất tịch Từ Nặc Nghiên thích Cơ Tuyết Băng. Diệp Thành cảm thấy rằng nếu như hắn là nữ thì nói không chừng cũng thích cô ấy mất.



Nghĩ vậy Diệp Thành tiến lên trước, hắn chắp tay hành lễ.



Đúng vậy, một kẻ thân là điện chủ vẫn phải hành lễ với Cơ Tuyết Băng, nếu như luận về địa vị thì Thánh Tử Thánh Nữ có địa vị cao hơn Thánh Chủ, Thánh Tử Thánh Nữ giống như thái tử ở thế giới người phàm.



Có điều nếu như luận về quyền lực thì Thánh Tử và Thánh Nữ lại kém xa điện chủ. Điện chủ giống như chư hầu một phương ở thế giới người phàm, tay nắm binh quyền.



Cho nên Diệp Thành dù làm điện chủ vẫn phải hành lễ theo chuẩn mực. Không phải tất cả điện chủ đều như vậy, ngươi là Thánh Tử Thánh Nữ thì ta nể mặt hành lễ, vì tương lai ngươi có thể trở thành chưởng giáo.



“Không biết Thánh Nữ tới đây có chuyện gì?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Cơ Tuyết Băng.



“Giúp ta điều tra một người”, Cơ Tuyết Băng lãnh đạm lên tiếng, vẻ mặt không hề thay đổi sắc thái, trong ánh mắt không mang theo bất cứ tình cảm nào như thể mọi biến chuyển trên đời này chẳng thể nào khiến cô ta xao lòng.



“Điều tra người?”, Diệp Thành sững người, hắn hỏi thăm dò: “Điều tra ai?”



“Điều tra Tần Vũ”, Cơ Tuyết Băng nói ra bốn từ một cách thản nhiên.



Nghe bốn từ này, Diệp Thành chợt nhướng mày, không ngờ Cơ Tuyết Băng từ xa tới đây là vì muốn điều tra thân vận Tần Vũ mà hắn đóng giả khiến hắn nghe mà không khỏi cảm thấy có phần kì lạ.



“Thánh nữ, chuyện điều tra vốn dĩ là việc mà mạng lưới tình báo làm thì vẫn hay hơn”, sau khi gạt đi suy nghĩ, Diệp Thành mới nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ mặt khó hiểu.



“Ta không muốn kinh động đến mạng lưới tình báo”, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng: “Việc này là bí mật giữa ta và ông, lai lịch của Tần Vũ, những chiêu thức mà hắn biết cùng toàn bộ thông tin về hắn đều phải điều tra kĩ càng cho ta, nhớ rõ, cho dù điều tra ra bất cứ điều gì cũng phải bẩm báo với ta, không được bẩm báo lên trên”. “Được…được”, Diệp Thành gật đầu, hắn cảm thấy Cơ Tuyết Băng có phần bất thường, cho dù là điều tra thì cũng không cần phải thần bí vậy chứ.



Có điều nếu như Cơ Tuyết Băng biết được người đứng trước mặt mình không phải là Cổ Nguyên thì liệu có giật mình không nhỉ? Nếu như cô ta biết được Cổ Nguyên là do Diệp Thành đóng giả thì sẽ thế nào, nếu như để cô ta biết sát thần Tần Vũ mà cô ta âm thầm điều tra đang đứng ngay trước mặt mình thì liệu có thẫn thờ tại chỗ không nữa?



Đương nhiên Diệp Thành cũng sẽ không ngu ngốc đến mức nói ra những điều này.




Vả lại hiện giờ hắn còn đang nghĩ tới một chuyện khác xem có nên xử lý Cơ Tuyết Băng tại đây không.



Hắn biết rõ không lâu sau bọn họ sẽ tấn công Hằng Nhạc Tông, và tương lai không xa Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông chắc chắn không thể tránh khỏi xảy ra một trận quyết chiến quy mô lớn, chi bằng diệt một kẻ địch mạnh ngay tại đây?



Tình huống hiện giờ giống như ở phân điện thứ chín vào đêm hôm đó, nếu như nói về thù oán thì hắn và Cơ Tuyết Băng không hề có thù oán nhưng nếu nói về lập trường thì hắn và cô chính là kẻ đối địch với nhau, rồi có ngày bọn họ sẽ phải gặp nhau trên chiến trường.



Diệp Thành biết rõ thực lực và tiềm lực của Cơ Tuyết Băng, sau này cô ta nhất định là một kẻ địch lớn của Diệp Thành, nói không chừng người của Hằng Nhạc Tông sẽ chết trong tay cô ta không hề ít.



Vào giây phút này, Diệp Thành đang thầm tính sẽ tế gọi ra Âm Minh Tử Tướng bao vây Cơ Tuyết Băng, sự tàn khốc của chiến tranh không cho phép hắn thể hiện bất cứ sự thương hại nào, vì thương hại kẻ khác bây giờ thì sẽ phải đánh đổi bằng máu trong tương lai.



Có điều hắn vẫn kiềm chế lại, thứ nhất vì hắn không muốn đánh rắn động cỏ, thứ hai hắn thực sự không biết làm thế nào để ra tay với người mà mình từng thương.



Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng bước đi, cô đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, “roẹt” một cái đã biến mất.



Haiz!



Sau khi cô ta rời đi, Diệp Thành lại thở dài, hắn cảm thấy mình có phần nhân từ.



Sau năm, sáu canh giờ, Truyền Tống Trận bên trong địa cung lại rung lên. Tiếp đó, Sở Linh Ngọc từ từ đi ra, phía sau cô ta còn có Chung Quy, Chung Ly, Hồng Loan, Hắc Bào, Phụng Trĩ, lão tổ nhà họ Tô. Ngoài bọn họ ra thì bên trong đại trận trên hư không liên tiếp có hàng nghìn bóng hình bước ra, tu vi thấp nhất cũng ở tầng thứ ba cảnh giới Không Minh.



Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang và nhóm người Hồng Trần Tuyết ở lại bản doanh, thành cổ Thiên Thu cần Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang trấn thủ, còn Hồng Trần Tuyết lại là đại lão của Nhân Hoàng, bà ta nắm toàn bộ tin tình báo. Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lúc này còn đang bận rộn với những trận pháp của mình.







Mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Viêm Hoàng ngoài những người có việc ra thì những người khác đều được mời tới đây.




“Nào, mỗi người một việc”, Diệp Thành đưa ba miếng ngọc giản ra, bên trong có lạc ấn bí pháp Thái Hư Che hồn, Cấm Hồn và Hoặc Hồn, đây đều là những bí pháp mà hắn lạc ấn từ trước.



Rắc! Rắc!



Không lâu sau đó, âm thanh tiếng ngọc giản vỡ vụn liên tiếp vang lên.



Kế tiếp, bên trong địa cung yên ắng thấy rõ. Diệp Thành cầm lấy bình rượu ngồi một bên, chờ đợi bọn họ tu thành ba loại bí pháp, vì phần lớn bọn họ đều là người phải ở lại đóng giả người của Chính Dương Tông tại nơi này.



Thật kì diệu!



Không biết mất bao lâu, Chung Quy là người đầu tiên mở mắt ra, ông ta hết sức kinh ngạc: “Ba bí pháp này rõ ràng là bất phàm”.



Nói rồi ông ta không quên quay sang nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hiếu kì: “Bí pháp này lấy từ đâu ra vậy, rõ ràng là được tạo ra cho những người như chúng ta”.



“Một lão bối truyền lại cho ta”, Diệp Thành bịa đại một lý do.



“Ba bí thuật này đúng là không hề đơn giản”, Sở Linh Ngọc và Chung Ly cũng lần lượt tỉnh lại, bọn họ tặc lưỡi lên tiếng.



Tiếp đó, lão tổ nhà họ Tô và Cảnh Giang cùng nhóm người phía Bạch Dịch cũng lần lượt tỉnh lại, cũng giống như Sở Linh Ngọc và Chung Ly, trong mắt ai nấy đều rõ vẻ kinh ngạc.



Sau đó, những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng tỉnh lại.



Có điều trong đôi mắt bọn họ lại mang theo vẻ khó hiểu, bọn họ mất ba canh giờ nhưng lại chưa thể ngộ ra được sự kì diệu trong đó. “Phân điện thứ chín là Cảnh Giang, phân điện thứ tám là Bạch Dịch, phân điện thứ bảy là ai?”, Diệp Thành liếc nhìn nhóm người.



“Để ta”, Phụng Trĩ chống cây gậy đi ra, bà ta từng là thủ hạ của Chung Quy ở Thiên Hoàng, cũng là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, mặc dù trông bà ta có phần già nua nhưng tuổi tác lại không bằng Hồng Loan và Sở Linh Ngọc, có điều bà ta cũng chẳng buồn để tâm tới ngoại hình của mình, Diệp Thành cho rằng nếu như bà ta thay đổi ngoại hình của mình cho trẻ hơn thì chắc chắn là một đại mĩ nhân.



“Để lại những người này giúp tiền bối Phụng Trĩ, những người còn lại chuẩn bị cùng ta tới phân điện thứ sáu”, Diệp Thành dặn dò.



“Đi đánh nhau mà sao trông giống như đi chơi vậy?”, phía này, lão tổ nhà họ Tô xuýt xoa, “đường đường là chủ của một điện mà lại quyết định nhanh như vậy sao, cảm giác này cứ lạ lạ làm sao”.




“Cho nên đây chính là ví dụ điển hình của kết cục đẫm máu”, Chung Ly vuốt râu: “Phía Thương Hình bị phế một cách nhanh chóng, chúng ta làm điện chủ rồi thì cũng phải phòng điểm này, nếu để người khác ra chiêu với cúng ta như vậy thì không hay đâu”.



“Lần này ta được mở mang tầm mắt đấy”, Hồng Loan tặc lưỡi, “xem ra sau khi làm điện chủ phải cho thêm nhiều người bảo vệ xung quanh phòng việc bị đánh lén, ta đúng là được mở mang tầm mắt”.



“Đồ Thân lão đệ có thời gian không?”, phía này, Diệp Thành đứng trong hư không lên tiếng gọi, vả lại còn dùng lệnh bài thân phận của Cổ Nguyên, tiếng truyền âm hướng về phía Đồ Thân – điện chủ của phân điện thứ sáu”.



Sau ba tới năm giây, tấm bài truyền âm trong hư không rung lên, vang lên giọng nói của Đồ Thân: “Cổ Nguyên huynh tới tìm ta có việc gì vậy?”



“Cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là gần đây ta tìm được bảo bối của một tông muốn cho lão đệ xem, không biết đệ tới chỗ ta hay ta tới chỗ đệ được nhỉ?”, Diệp Thành vừa nói vừa cười khúc khích.



“Bảo bối?”, Đồ Thân kinh ngạc: “Huynh đợi đấy, ta tới chỗ huynh”.



“Ồ, được…được”, Diệp Thành ho hắng, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị sát phạt vào trong nhưng nào ngờ Đồ Thân lại hiểu ý muốn tự mình nhảy vào cái bẫy, như vậy lại bớt rắc rối.



“Địa cung và thế giới bên ngoài đã ngăn cách chưa?”, Diệp Thành liếc nhìn Sở Linh Ngọc.



“Ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm”.

1638354075269.png

Thời gian cứ thế dần trôi, mãi tới khoảng một khắc sau, Truyền Tống Trận trong hư không mới có động tĩnh.



Đến rồi!



Diệp Thành nheo mắt, hắn đẩy chân nguyên vào trong roi Đả Thần Tiên, hai tay cầm chắc cây roi, bộ dạng giống như đi đánh bóng vậy.



Vù!



Truyền Tống Trận trong hư không rung lên, một bóng người bước ra: “Cổ huynh, ta…”




Bịch!



Đồ Thân vừa bước ra, còn chưa nói xong một câu đã bị Diệp Thành vung roi lên, ông ta còn chưa kịp phản ứng lại thì phần sau gáy đã bị quất một roi đau đớn, bị đánh cho tới mức lảo đảo.



Vút!



Thế rồi Chung Ly cũng ra tay mạnh mẽ, một kiếm như thần mang, uy lực mạnh mẽ, không cho Đồ Thân cơ hội đứng vững, vùng đan hải của ông tập tức bị đâm xuyên, ông ta còn chưa kịp kêu gào thì roi thứ hai của Diệp Thành đã tới, Đồ Thân lập tức ngã nhào ra đất.



Mọi thứ chỉ diễn ra trong vòng hai tới ba giây, nhanh tới mức khiến lão tổ nhà họ Tô và Hồng Loan phải thẫn thờ mất một lúc.



“Đây…cũng nhanh quá đi mất”, lão tổ nhà họ Tô giật giật khoé miệng: “Một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cứ thế bị phế sao?”



“Sự thực chứng minh hợp tác đồng đội rất quan trọng”, Hồng Loan tặc lưỡi.



“Các người…các người rốt cục là ai?”, Đồ Thân ngã nhào trên mặt đất nhìn nhóm người phía Diệp Thành bằng ánh mắt kinh ngạc, vừa rồi ông ta còn trong trạng thái ngơ ngác nhưng giờ xem ra rõ ràng ông ta đã mắc bẫy, vả lại cái bẫy còn được gài sẵn cho riêng ông ta. Bao nhiêu tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên như vậy, cho dù không bị đánh lén thì ông ta cũng không thể nào trốn thoát.



“Chúng ta là người tốt”, Diệp Thành bật cười để lộ hai hàm răng trắng tinh, lòng bàn tay đã ấn vào đầu Đồ Thân.



A…!



Ngay sau đó bên trong địa cung vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Đồ Thân.



Mười mấy giây sau, tiếng kêu gào mới tắt lịm, Diệp Thành Sưu Hồn xong xuôi còn Đồ Thân giây phút trước hãy còn là kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì lúc này đã ngất lịm đi, trở thành một phế nhân.



Phía này, Diệp Thành thở phào một hơi, sắc mặt lạnh lùng.



Từ kí ức của Đồ Thân, hắn có thể trông thấy quá nhiều cảnh tượng khiến người ta phải phẫn nộ, truy sát nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên, mặc dù công lao của ông ta không phải lớn nhất nhưng ông ta lại có công nhiều nhất, ông ta có một tính cách quái gở đó chính là ăn tim người, không biết bao nhiêu người của Hằng Nhạc Tông đã chết thảm trong tay ông ta.



“Cho ông sống thêm vài ngày”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn đem kí ức linh hồn lạc ấn xong xuôi thì đưa cho mọi người mỗi người một phần.



Có được kí ức của Đồ Thân, mặt mày ai nấy đều khó coi thấy rõ, đặc biệt là hai người phía Hồng Loan và Sở Linh Ngọc, khi trông thấy cảnh tượng Đồ Thân ăn tim người thì bọn họ suýt chút nữa ói ra ngoài.


“Điện chủ của phân điện thứ sáu, tới thôi”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Hắc Bào đã dũng cảm bước ra. “Thái Hư Che Hồn, Cấm Hồn, Hoặc Hồn, các cấm chế này người đã tường tận cả chưa?”, Diệp Thành liếc nhìn Hắc Bào: “Để tránh có kẻ làm loạn thì chuẩn bị xong xuôi hãy đi, mọi thứ đều phải hết sức thận trọng, những việc mà chúng ta làm hiện giờ những thế lực khác cũng sẽ làm được”.



“Thánh Chủ yên tâm, ta biết chừng mực”, Hắc Bào mỉm cười sau đó quay người bước vào Truyền Tống Trận.



Không chỉ mình ông ta mà còn có thêm rất nhiều kẻ mạnh của Viêm Hoàng đi theo, người nào người nấy đều là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.



“Xử lý xong bốn người, còn năm người nữa”, Diệp Thành gãi tai: “Tiếp theo chính là phân điện thứ năm”.



“Cứ vậy, không tới một ngày, chín phân điện của Hằng Nhạc sẽ do chúng ta làm chủ”, lão tổ nhà họ Tô lại tấm tắc: “Làm như chơi, mà đúng là như chơi thật”.




“Đã nói là chơi chỗ tối chúng ta chuyên nghiệp lắm mà lại”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn lại lần nữa cầm tấm lệnh bài của Cổ Nguyên đặt vào phần hõm của bia truyền âm trong hư không để gọi điện chủ của phân điện thứ năm – Huyết Viêm.



“Có chuyện gì thế?”, ngay sau đó, giọng nói của Huyết Viêm vọng lại.



“Huyết huynh, là thế này, gần đây ta tìm được một món bảo bối, không biết là thứ gì, huynh có thể xem giúp ta không?”, Diệp Thành cười nói: “Huynh xem để ta tới phân điện thứ năm hay huynh tới phân điện thứ bảy?”



“Ngươi tới đây đi, Trọng Hàm và Tây Môn Thông cũng đang ở đây”.



“Tam điện chủ và Tứ điện chủ cũng đều đang ở chỗ huynh cả sao?”, Diệp Thành há miệng, chân hắn đã nhấc lên tự động rụt về.



“Sao thế? Bất ngờ lắm à?”, giọng nói của Huyết Viêm vẫn đều đều lãnh đạm.



“Không bất ngờ, không bất ngờ”, Diệp Thành ho hắng, “thêm một người xem nói không chừng có thể nhìn ra được điều gì đó, vậy thì đệ xử lý nốt chút việc bên này sẽ qua”.



Nói rồi Diệp Thành đóng truyền âm lại chép miệng nhìn nhóm người.



“Muốn phế đi cả ba lão già này cùng một lúc mà không bị thủ hạ của bọn họ phát giác thực sự khó”, Chung Quy vuốt râu trầm ngâm: “Ta đề nghị ra tay với phân điện thứ nhất và thứ hai trước”.



“Cẩn thận vẫn hơn, ta cũng đồng tình như vậy”, Chung Ly tán đồng.



Vù!



Phía này, truyền âm trong hư không lại rung lên, bên trong vang lên giọng nói, là giọng nói của Tiêu Phong: “Điện chủ của phân điện thứ hai muốn đến phân điện thứ chín”.



Nghe vậy Diệp Thành liền nhướng mày: “Hư Chấn tới phân điện thứ chín làm gì?”



“Quan tâm làm gì, đến rồi thì đừng hòng đi, để chúng ta xử lý”, Chung Ly và Chung Quy lần lượt tiến vào Truyền Tống Trận, trước khi đi còn không quên để lại câu nói với Diệp Thành: “Mọi người tập trung xử lý điện chủ thứ nhất Điên Không đi”.



“Được”, Diệp Thành mỉm cười.
1638354115587.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK