Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






Trong biệt uyển nhỏ của nhà Thượng Quan, Đan Tổ Long Hồn đã bay ra khỏi đầu mày của Thượng Quan Ngọc Nhi, trở về thần hải của Diệp Thành.





Tuy nhiên Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn đang ngồi xếp bằng trên vân đoàn, nhắm mắt cảm ngộ ý cảnh huyền diệu mà thần hải mang lại.





Cô đã trở nên rất phi thường, thần hà lộng lẫy bao quanh thân thể, tản ra những ánh mây rạng rỡ, ngay cả mỗi sợ tóc cũng phát ra thần hoa lấp lánh, cô tựa như tiên nữ từ cửu thiên hạ phàm, thánh khiết hoàn mỹ.






Bụp!





Không biết đến lúc nào, trong cơ thể cô phát ra âm thanh thế này.





Sau đó, linh khí trong biệt uyển nhỏ bắt đầu xao động, mấy Tụ Linh Trận đều rung lên rồi nhanh chóng chuyển động, thu thập linh khí của đất trời trút vào người cô qua các huyền quan lớn trên cơ thể.





Tiến cấp rồi!








Diệp Thành ở bên cạnh hơi sửng sốt, nhưng cũng không quá ngạc nhiên, thần hải và đan hải đều mở sẽ mang lại tạo hoá phi thường.





Phù!





Tại một thời điểm nào đó, Thượng Quan Ngọc Nhi đang ngồi xếp bằng mới thở ra một hơi khí đục thật dài, từ từ mở đôi mắt đẹp ra.





Điều đáng nói là mắt cô đã trở nên trong hơn, còn có tia sáng không rõ le lói, sau khi mở thần hải, cả người cô đều đã khác trước.





Woa!





Thượng Quan Ngọc Nhi vươn vai, cười hì hì: “Cảm giác này thật tuyệt”.





Bên này, Diệp Thành đã thu hồi Đan Tổ Long Hồn, chuẩn bị quay người rời đi thì bị Thượng Quan Ngọc Nhi bước lên giữ lại.





“Có chuyện gì sao?”, Diệp Thành khó hiểu nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi.





“Ngươi vội vàng rời đi vậy à?”, Thượng Quan Ngọc Nhi chớp chớp đôi mắt to nhìn Diệp Thành, đôi mắt như nước lúc này còn có gợn sóng, đó là một đôi mắt to xinh đẹp động lòng người.





“Thần hải của cô đã mở xong rồi, ta không đi còn ở lại làm gì?”, Diệp Thành ngạc nhiên.





“Ở lại với ta đi”, Thượng Quan Ngọc Nhi tựa vào vòng tay Diệp Thành, gò má cọ tới cọ lui trước ngực hắn, giọng nói nỉ non: “Diệp Thành, ta muốn làm tân nương của ngươi”.





“Chuyện… Chuyện này, ưm…”, Diệp Thành vừa định nói thì miệng đã bị hai cánh môi nhẹ nhàng chặn lại, đôi môi mềm mại mang theo hương thơm của nữ nhân khiến người hắn mềm nhũn.





Diệp Thành sững sờ tại chỗ.





Mà ở đây, Thượng Quan Ngọc Nhi đã nhẹ nhàng lùi lại một bước, cắn răng, cụp mắt, qua làn tóc còn có thể nhìn thấy gò má ửng hồng của cô: “Để ta làm nữ nhân của ngươi có được không?”





“Được thì cũng được, nhưng chuyện này cô nói với ta cũng vô dụng, cô phải tìm bản… này này này, cô làm gì vậy?”





Diệp Thành còn chưa nói xong, Thượng Quan Ngọc Nhi trước mặt đã kéo vạt áo, cởi bộ nghê thường lộng lẫy ra, để lộ bờ vai mịn màng và đôi gò bông cao ngất, từng lớp áo được cởi xuống, cơ thể gần như hoàn mỹ xuất hiện trước mắt Diệp Thành, mỗi tấc da đều trắng nõn non mềm mại.





Nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi cởi sạch đồ, mắt Diệp Thành trợn tròn, có cảm giác toàn thân khô nóng khó hiểu, cậu nhỏ giữa hai chân cũng đồng thời dựng lên.





“Diệp Thành, ta… ta không quan tâm ngươi có bao nhiêu nữ nhân”, Thượng Quan Ngọc Nhi hơi căng thẳng, giọng nói cũng run rẩy, hai má đỏ bừng, cuối cùng cô ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp như nước nhìn Diệp Thành với vẻ dịu dàng.





“Không, thật ra ta chỉ là đạo…”





“Vẫn chưa xong hả?”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị một giọng nói từ bên ngoài ngắt lời.





Lời còn chưa dứt, cửa biệt uyển đã mở ra.








Xem ảnh 1
20220108113430-tamlinh247-vn.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK