Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bắt sống”, dưới bầu trời truyền đến tiếng gằn lạnh lùng, những bóng người đông nghịt lại một lần nữa nhấn chìm Diệp Thành.

“Biến hết đi cho ta”, giữa đám người có tiếng rồng gầm vang lên, Cuồng Long Thiên Nộ cực kỳ bá đạo, những người lao tới đều rơi hết xuống.

Gầm! Grừ!

Đột nhiên, trong cơ thể Diệp Thành có tiếng rồng gầm hùng hồn vang lên, khí huyết hoàng kim cuồn cuộn bay lên tựa như ngọn lửa thiêu, cơ thể hoàng kim lấp lánh giống như chiến thần, tay trái hắn cầm Kim Long Đao, tay phải cầm roi Đả Thần Tiên, cực kỳ mạnh.

Giết!

Sau một giây khựng lại, cao thủ từ tứ phương lại xông lên lần nữa.

“Tới đây!”, Diệp Thành như hồng hoang mãnh thú, xông pha tung hoành, nơi nào hắn đi qua đều có máu và xương bay tứ tung.

“Gọi trận pháp ra, phong ấn hắn”, lão già mặc áo bào tím tức giận quát lên rồi cũng lao tới như muốn kìm hãm Diệp Thành lần nữa, những người còn lại gọi trận pháp ra để phong ấn Diệp Thành.

“Phong ấn ta? Ông xứng sao?”, Diệp Thành sát phạt tới trước mặt lão già mặc áo tím, không thêm chút phòng ngự nào, cố hết sức quất cho lão ta một roi dù cơ thể hắn đã bị lão đâm rách một chỗ.

A!

Có lẽ không biết Diệp Thành còn có binh khí hung hãn thế này, lão già áo tím ôm cái đầu đầy máu loạng choạng lùi về phía sau.

Diệp Thành tiếp tục tiến lên, giáng thêm một quyền, lão già áo tím lập tức bay ngược ra ngoài.

Phụt!

Đột nhiên, lưng hắn bị chém một nhát, xương sống lộ cả ra ngoài.

Cút!

Diệp Thành chợt xoay người, một quyền Bát Hoang dung hợp ba bí pháp, mạnh mẽ bộc phát ra, đánh người kia nổ tung xác.

Phụt!

Đúng lúc này, đòn công kích từ phía sau ập đến, chiến mâu màu đen phóng tới, sát khí lạnh lẽo bao quanh, đâm xuyên ngực Diệp Thành từ phía sau.

Diệp Thành như phát điên, một tay nắm lấy chiến mâu lôi nó ra khỏi cơ thể, sau đó xoay người ném đi, một lão già áo đen bị cây chiến mâu ấy đâm chết ngay trên hư không.

“Chết đi!”

Lão già áo tím lại xông lên, bàn tay gầy guộc mở lồng ngực Diệp Thành ra, bóp gãy ba xương sườn.

“Cút!”

Diệp Thành phẫn nộ gầm lên, tung một chưởng đánh bay lão ta.

Phụt! Phụt!

Mặc dù chỉ một giây ngắn ngủi nhưng cơ thể Diệp Thành đã bị chọc thủng hơn chục lỗ, công thể bá đạo gần như tàn phế, cũng bởi vì công kích liên tục nên hắn suýt chút nữa nổ tung tại chỗ.

“Cút!”

Diệp Thành hét lên rồi quay ngoắt người lại, vung Kim Long Đao lên, Bát Hoang Trảm chém ngang hư không, lấy hắn làm trung tâm, chu vi hơn mười trượng xung quanh đột nhiên xuất hiện một khoảng trống, rất nhiều người bị chém trúng, rơi xuống hư không.

Phụt!

Đến lúc này Diệp Thành mới đứng vững, hắn phun ra một ngụm máu, loạng choạng suýt rơi xuống hư không.

Lúc này, trạng thái của hắn vô cùng kinh khủng, tóc tai rối bù, máu xương lẫn lộn không còn nhìn ra hình người, nếu nhìn từ trên xuống thì hắn thật sự giống Tu La chui ra từ địa ngục.

Chu vi gần hai mươi trượng xung quanh hắn không có một bóng người.

Cao thủ tứ phương đều lạnh lùng nhìn chằm chằm nhưng không ai dám xông lên nữa, bọn họ đều không phát hiện ra rằng hai tay cầm binh khí của mình đều đã run lên, trong mắt bọn họ, Diệp Thành đã không còn là người nữa, mà là sát thần.

Hư không trở nên tĩnh lặng một cách dị thường.

Bên dưới, hài cốt khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Cảnh tượng này khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, những người tới xem đều tái mặt.

“Tần… Tần Vũ này mạnh… mạnh quá!”

“Bao nhiêu người như thế cũng không giết được hắn”.

“Rất xứng với thứ hạng năm mươi trên bảng Phong Vân”.

“Ha ha ha!”

Khi mọi người còn đang kinh ngạc, cảm thán thì từ trên hư không vọng lại tiếng cười lớn của Diệp Thành, hắn cầm Kim Long Đao dính máu, bật cười nhìn đám quần hùng rồi quát to: “Chuột nhắt, một đám chuột nhắt”.

“Giết!”

Lão già mặc áo bào tìm mặt mày hung ác lao tới, trong ống tay áo có lôi mang bay ra, hoá thành một thanh sát kiếm màu bạc, đâm thẳng về phía Diệp Thành.

Tuy nhiên điều khiến mọi người ngạc nhiên là Diệp Thành không hề né tránh.

Phụt!

Dưới ánh mắt của mọi người, ngực hắn bị đâm thủng.

Lúc này Diệp Thành mới nhúc nhích, hai tay hắn chợt túm lấy cổ áo lão già, sau đó đập mạnh đầu vào trán lão, đầu hai người lập tức rách ra.

Có lẽ lão già áo tím cũng không ngờ Diệp Thành sẽ chơi chiêu này, lão ta sững sờ tại chỗ.

Đến khi lão bình tĩnh lại thì phát hiện cơ thể mình mất thăng bằng, hai bàn tay mạnh mẽ đã túm chặt một bên chân lão.

“Giết!”

Tiếng gầm này phát ra từ chính Diệp Thành, hắn nắm lấy một chân của lão già áo tím, điên cuồng lắc, coi cơ thể lão là binh khí, cứ ai xông đến là hắn lại quăng lão ta lên để đánh trả.

“Còn… Còn có cách đánh này à?”, những người tới xem đều không khỏi sửng sốt.

“Những kẻ chống lại ta đều phải chết”, khi mọi người còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành ở trên hư không đã lại hét lên một tiếng, kẻ nào xông lên đều bị hắn đánh văng ra ngoài.

Đây là một cảnh tượng rất hùng tráng, đại quân của nhà họ Dương và Thị Huyết Điện đều bị một mình Diệp Thành đánh cho người ngã ngựa đổ, không ai có thể cản đường hắn.

Phụt!

Diệp Thành trúng một nhát kiếm, sau đó hắn tạo ra một khe hở rồi gắng gượng kéo lê thân thể đẫm máu lao đi, lão già áo tím trong tay cũng bị hắn ném lên chín tầng mây.

“Đuổi theo!”

Đại quân nhà họ Dương và Thị Huyết Điện lại chiến đấu, ùn ùn kéo theo đuổi giết.

Diệp Thành ở phía trước vừa ho ra máu vừa liều mạng chạy trốn, mặc dù chiến đấu một mình hắn chẳng sợ kẻ nào, nhưng số lượng quá đông thì sẽ bị áp đảo, hắn không đủ sức để chống lại.

“Mẹ kiếp, sao ngươi không dùng Tiên Thiên Canh Khí, sao không dùng trận đồ bát quái, sao không dùng tiên hoả thiên lôi, sao không dùng Lục Đạo Tiên Luân hả?”, tiếng mắng chửi của Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thành: “Ngươi đừng có chết, lão tử còn đang trông chờ vào ngươi để ra ngoài đấy!”

“Ta không muốn để lộ thân phận thật sớm thế”, Diệp Thành phun ra một ngụm máu, trong mắt chợt loé lên tia sáng lạnh lẽo: “Ta còn phải về để đánh cho Chính Dương Tông trở tay không kịp nữa mà”.

“Mẹ nó, ngươi chỉ thích làm trò”.

“Yên tâm, lão tử vẫn chưa chết được”, Diệp Thành lau vết máu bên miệng rồi lại tăng tốc.

Phía sau hắn mây mù cuộn trào như có thiên quân vạn mã đang phi nước đại tới, sát khí ngút trời.

Ngày hôm nay đã định sẽ không thể bình yên.

Tần Vũ, cái tên này chỉ trong chốc lát đã truyền khắp Đại Sở, uy danh thứ năm mươi trên bảng Phong Vân khiến người người kinh ngạc.

Màn đêm buông xuống, bên ngoài thành cổ Đông Dương, xác chết la liệt khắp nơi, máu chảy thành sông, bầu trời đầy huyết vụ, ngay cả ánh trăng chiếu xuống cũng bị nhuốm một màu đỏ tươi.

Chẳng mấy chốc, một tin tức truyền vào thành cổ Đông Dương: Nhà họ Dương và Thị Huyết Điện đuổi theo truy sát Diệp Thành hơn tám nghìn dặm nhưng vẫn để hắn trốn thoát.

“Khốn kiếp, khốn kiếp”, trong đêm đen, Vân Tạng Sơn vọng ra tiếng gằn tức tối của Dương Thiên Ưng, cả đại điện rộng lớn đều chấn động: “Nhiều người như vậy, bao nhiêu cao thủ như thế mà cũng không bắt được một người ở cảnh giới Linh Hư, ta còn giữ các ngươi làm gì?”

Phía dưới, rất nhiều người quỳ rạp dưới đất nhưng không ai dám phát ra tiếng thở mạnh.

“Được rồi”, trên đại điện, một lão già tóc đen trầm giọng nói, lai lịch người này không vừa, là Thái thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện, cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, được người dân Đại Sở gọi là Thương Kiếp Lão Tổ.

Thương Kiếp Lão Tổ vừa lên tiếng, Dương Thiên Ưng không còn phát điên nữa, ông ta hít sâu một hơi kìm nén lửa giận trong lòng.

“Gọi hết những người truy sát Tần Vũ về đi! Mục tiêu của chúng ta là nhà họ Tô, đừng làm loạn mọi thứ lên”, lão tổ Thương Kiếp nhìn Dương Thiên Ưng.

“Đó là con của ta, ta không giết Tần Vũ thì khó có thể hả hận”.

“Tần Vũ đương nhiên phải giết”, Thương Kiếp Lão Tổ hừ lạnh: “Chẳng phải Thị Huyết Điện của ta cũng hao tổn binh lính sao? Nếu Tần Vũ đã là đệ tử bảng Phong Vân thì giao cho đệ tử bảng Phong Vân giải quyết đi”.

“Chúng ta đều rõ thực lực của Tần Vũ, đệ tử bảng Phong Vân có thể bắt được hắn sao?”, Dương Thiên Ưng hít sâu một hơi.

“Một người không được thì hai người, hai người không được thì ba người, ba người không được thì mười người, chín đại đệ tử chân truyền của Thị Huyết Điện cũng sẽ phụng mệnh truy sát, ta không tin không bắt được Tần Vũ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK