Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoả diệm màu vàng kim…”

Trong hư vô, người Cơ Tuyết Băng khẽ run lên, khuôn mặt thoáng chốc trắng bệch, những hình ảnh đã in sâu vào trong tim hiện ra trước mắt, một bóng dáng mờ ảo mà cô ta vẫn ngày đêm lưu luyến nhớ thương bất giác hiện ra lên trong tâm trí.

Ánh lửa vàng kim lập loè, phản chiếu trong đôi mắt đẹp của cô ta như kéo cô ta vào giấc mộng đẹp.

Đó là một ngọn núi hoang tăm tối, cô ta bị người khác ám sát, khi cô ta lảo đảo, bất lực nhất thì hắn đeo mặt nạ xuất hiện, thân mang theo ngọn lửa vàng kim giúp cô ta thoát khỏi bể khổ…

Tuy hắn chỉ ở cảnh giới Ngưng khí, không xứng với người kiêu ngạo như cô ta, nhưng bóng dáng gầy gò đêm ấy đã khắc sâu trong lòng cô ta.

Hắn tên là Trần Dạ, không phải Trần trong phong trần, Dạ trong đêm khuya, mà là Thành trong Diệp Thành, Diệp trong Diệp Thành.

Hai bóng người trong trí nhớ hoàn toàn trùng khớp với nhau.

“Chẳng trách đêm đó huynh ấy không muốn lộ mặt”.

“Chẳng trách đêm đó huynh ấy lại lạnh lùng với mình như vậy”.

“Huynh là Trần Dạ”, Cơ Tuyết Băng ngây ngốc nhìn Diệp Thành, đôi môi run run đôi mắt đẹp bỗng trở nên nhoà đi: “Sao ta lại ngốc như vậy chứ? Diệp Thành, Trần Dạ, hai người… là một”.

“Hai tháng nữa sẽ tổ chức cuộc thi tam tông, ta có được gặp lại huynh không?”

“Có”.

Những lời nói đêm đó dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.

Cơ Tuyết Băng cười ngờ nghệch, Trần Dạ thật sự đã đến như lời hẹn.

Cô ta được gặp rồi, nhưng lại là trên chiến đài, hắn đấu với cô ta hơn năm trăm hiệp, đánh cô ta trọng thương hết lần này đến lần khác, khiến cô ta bất ngờ hết lần này đến lần khác, nhưng cô ta không hề hay biết… người thương thuở nào đang đấu cùng mình lại chính là Trần Dạ - người cô ta mong nhớ hằng đêm.

“Diệp Thành đang làm gì vậy?”, tiếng kinh ngạc phía dưới cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ta.

“Không…”, Cơ Tuyết Băng giật mình tỉnh táo lại, cô ta hét lên một tiếng sau đó đưa tay ra, hy vọng có thể lấy lại thanh linh kiếm được bao phủ đầy thần mang màu trắng.

Nhưng kiếm đã vung ra, một đòn đỉnh phong nhắm thẳng vào người khiến trái tim cô ta rung động nhất.

Bên dưới, Tiên Hoả và Thiên Lôi của Diệp Thành đã thay đổi hình dạng, Tiên Hoả hoá thành thần cung hoả diệm, Thiên Lôi hội tụ thành thần tiễn sấm sét.

Chân trái của hắn hơi khom lại nghiêng về phía trước, chân phải lùi về sau duỗi thẳng, toàn thân ngả về phía sau, thần tiễn đã đặt lên dây cung, kéo căng thành hình trăng tròn, thần cung màu vàng kim, thần tiễn màu đen, choán mắt người nhìn.

Thoáng chốc, Diệp Thành như ẩn vào trạng thái huyền diệu.

Hắn nhớ lại cảnh xuất hiện trên mũi tên viễn cổ trong hang động, Đại Vu của Vu tộc giương cung bắn mặt trời nắng gắt, hình ảnh đó cũng như cảnh tượng bây giờ của hắn. Cơ Tuyết Băng ở trên cao vút, thần hoa vô hạn, chẳng phải cũng như mặt trời nắng gắt chói chang sao?

Sự trùng khớp trong tâm cảnh khiến Diệp Thành có một thoáng ngẩn ngơ, như thể hắn chính là Đại Vu bắn mặt trời nắng gắt kia.

Có lẽ chính hắn cũng không phát hiện, phía sau hắn có một đạo huyễn ảnh khổng lồ, từng động tác đều giống hắn, giương cung như trăng tròn, nhìn về phía Tây Bắc, bắn lên mặt trời.

Thần hoả sấm sét, một mũi tên cách một đời.

Bên tai dường như có giọng nói bảo Diệp Thành buông lỏng dây cung.

Vụt!

Đột nhiên thần tiễn đen nhánh lao thẳng lên trời, xuyên qua khoảng không khiến không gian cũng bị bóp méo.

Lúc này tất cả mọi người đều đứng dậy, ngửa đầu nhìn hư không.

Dưới con mắt của tất cả mọi người, thần tiễn sấm sét màu đen bắn thẳng lên trời, đến gần linh kiếm thần mang màu trắng vô hạn đang lao xuống.

Lúc này, đen với trắng, tiễn và kiếm, cực kỳ chói mắt trên bầu trời.

Ầm!

Sau một tiếng ầm nổ vang đáng kinh ngạc, thần tiễn sấm sét và linh kiếm màu trắng va vào nhau, bắn ra ánh sáng chói lọi.

Đột nhiên không gian nổ tung, lấy nơi tiễn và mang va chạm làm trung tâm, một vầng sáng hình tròn lan ra tứ phía, những nơi nó đi qua không gian đều bị bóp méo, những ngọn núi cao ngất ở hai phía Bắc Nam của Chính Dương Tông đều bị vầng sáng hình tròn này cắt ngang nát vụn như đậu phụ.

Cái nào mạnh, cái nào yếu!

Mọi người đều chú ý thấy thần tiễn màu đen và thần mang màu trắng đang cầm cự, cố gắng giằng co, chèn ép uy lực của nhau.

Rắc!

Trong không trung, âm thanh yếu ớt mà trong trẻo vang lên trở nên cực kỳ rõ ràng, linh kiếm của Cơ Tuyết Băng gãy đôi, thần mang màu trắng bao phủ linh kiếm cũng bị thần tiễn màu đen nghiền nát, thoáng chốc dập tắt.

Ầm!

Thần tiễn màu đen với sức mạnh vô song nghiền nát linh kiếm được thần mang màu trắng bao phủ, bắn thẳng lên trời.

Phụt!

Ngay lập tức, Cơ Tuyết Băng còn đang trong trạng thái ngẩn người bị thần tiễn màu đen đâm xuyên, máu tươi đỏ rực bắn ra, quang mang chói lọi dập tắt, cô ta giống như chiếc lá lục bình, không còn sức lực rơi xuống dưới.

Bóng dáng xinh đẹp đẫm máu lúc này cực kỳ chói mắt.

“Huyền Linh Chi Thể thất… thất bại?”, thấy Cơ Tuyết Băng rơi xuống hư không, tất cả mọi người đều há hốc miệng, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

“Cơ sư tỷ… thất bại rồi ư?”, đệ tử Chính Dương Tông ngơ ngác nhìn bóng dáng xinh đẹp đẫm máu đang rơi từ trên không xuống, bọn họ tỏ ra khó tin nhưng sự khó tin đó đã được gạt đi ngay giây phút bóng dáng ấy dần rơi xuống.

“Truyền thuyết bất bại… bị đánh bại rồi? Hơn nữa còn do người ở khoảng cách thấp hơn một cảnh giới đánh bại?”, lão già Gia Cát Vũ sững sờ nhìn Cơ Tuyết Băng đang rơi xuống, lẩm bẩm một mình.

“Hắn thật sự đánh bại được Huyền Linh Chi Thể”, sắc mặt Bích Du tái nhợt, vẻ mặt ngỡ ngàng, cảm giác có chút bàng hoàng, choáng váng. Chính bản thân cô ta còn không đỡ nổi hai mươi hiệp của Huyền Linh Chi Thể, vậy mà Diệp Thành – người cô ta luôn coi thường lại đánh bại được Huyền Linh Chi Thể.

“Ta biết ngươi sẽ thắng mà”, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười xinh đẹp.

“Hắn… hắn thắng rồi, Diệp Thành thắng rồi?”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên của Hằng Nhạc Tông cũng run rẩy nói, không biết vì kích động hay vì vui mừng. Là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông đánh thắng Huyền Linh Chi Thể đó!

“Là đồ nhi của ta đánh bại truyền thuyết bất bại sao?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành đang lảo đảo trên chiến đài, đôi mắt đẹp chợt nhoà đi, nhìn Diệp Thành đến ngẩn người.

“Không thể nào, không thể nào”, trong từng tiếng chấn động của mọi người còn có âm thanh thét gào của Thành Côn, ông ta gần như phát điên, thậm chí đứng còn không vững.

Ông ta không thể chấp nhận được đệ tử chân truyền thứ nhất của Chính Dương Tông, huyết mạch nghịch thiên bất bại trong truyền thuyết lại bại trong tay một kẻ vô dụng từng bị họ ruồng bỏ. Bày mưu tính kế lâu như vậy, dày công chuẩn bị sân đấu lại chỉ có thể làm nền cho người khác.

Dưới sự chú ý của mọi người, Cơ Tuyết Băng đã gần ngã xuống đất.

Cuối cùng được một cánh tay nhẹ nhàng đỡ lấy, người đó đương nhiên là Diệp Thành.

Cảm nhận được có vòng tay nhẹ nhàng đón lấy mình, Cơ Tuyết Băng nghiêng mặt nhìn lại, ngây ngốc nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt xinh đẹp vẫn còn đọng lại nước mắt

“Muội… thua”, trong mắt Cơ Tuyết Băng đầy vẻ tự giễu, sự kiêu ngạo của cô ta lúc này đã hoàn toàn biến mất.

“Từ nay chúng ta không còn nhân quả nữa”, Diệp Thành nhẹ giọng đáp, đầy vẻ mệt mỏi.

“Huynh… hận muội không?”, Cơ Tuyết Băng nhìn Diệp Thành với ánh mắt rưng rưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK