Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta gọi thiên lôi ra sẽ giúp được tiền bối thôi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn hiểu tâm trạng của Thiên Tông Lão Tổlúc này. Ông là tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên duy nhất của Thiên Tông thế gia, thế nhưng lại có đạo thương, nếu không vì vậy thì Thị Huyết Điện cũng không càn rỡ đến thế.

Diệp Thành có thể tưởng tượng được, nếu Thiên Tông Lão Tổ không thể phục hồi, rất có thể sẽ giáng xuống cảnh giới Chuẩn Thiên, cũng có thể sẽ vì đạo thương mà ảnh hưởng đến thọ nguyên. Nếu ông ấy chết, thực lực của Thiên Tông thế gia sẽ chịu đả kích mang tính huỷ diệt, bị Thị Huyết Điện nhắm đến, hậu quả khó lòng tưởng tượng.

“Ta cần chuẩn bị gì không? Linh đan hay là linh thảo gì đó ấy?”, có lẽ quá kích động nên tiền bối đã sống mấy trăm năm tuổi như ông ấy lúc này lại luống cuống như một đứa trẻ.

“Không cần, tiền bối nhắm mắt lại là được”, Diệp Thành mỉm cười: “Đương nhiên, người mở mắt ra cũng không sao”.

“Được, bây giờ luôn nhé”.

“Vâng!”, Diệp Thành nói rồi cầm thiên lôi đứng dậy.

Khi hắn chuẩn bị truyền thiên lôi vào cơ thể ông ấy thì cả toà linh sơn của Thiên Tông thế gia rung chuyển dữ dội.

Ầm! Đùng đùng!

Ngay sau đó, tiếng nổ ầm trời như sấm rung vang lên từ bên ngoài, dường như có vị nào tu vi cao siêu đang không ngừng bắn phá kết giới hộ sơn của Thiên Tông thế gia.

“Thị Huyết Điện”, Thiên Tông Lão Tổ đứng bật dậy, trong đôi mắt ảm đảm xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, sát khí lan tràn, có lẽ chính vì sát khí này đã khiến máu trào ra khỏi khoé miệng ông.

Chẳng bao lâu sau, gia chủ Sở Thiên Chấn và các trưởng lão của Thiên Tông thế gia đều đã tới rừng trúc nhỏ, sắc mặt ai cũng cực kỳ khó coi.

“Bao nhiêu người đến?”, Thiên Tông Lão Tổ trầm giọng hỏi.

“Một người cảnh giới Chuẩn Thiên, năm người cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, mười ba người cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, hai mươi mốt người cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy…”, Sở Thiên Chấn nhanh chóng đáp, càng nói sắc mặt càng khó coi.

“Làm lớn như vậy là có ý định nuốt chửng Thiên Tông thế gia chúng ta sao?”, Thiên Tông Lão Tổ lạnh lùng quát: “Bản lĩnh lớn lắm, không ngờ lại tìm được tới đây, chúng ta đã thật sự coi thường Thị Huyết Điện”.

“Phụ thân, chúng ta rút lui đi”, Sở Thiên Chấn bất đắc dĩ khuyên nhủ.

Sở Thiên Chấn biết rõ tình hình của Thiên Tông thế gia, trạng thái của Thiên Tông Lão Tổ lúc này đừng nói là thể hiện sức chiến đấu đỉnh phong, e rằng ngay cả sức chiến đấu của cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cũng khó mà phát huy. Thiên Tông thế gia không có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên là Thiên Tông Lão Tổ, chắc chắn khó chống lại được Thị Huyết Điện.

“Kết giới hộ sơn có thể duy trì bao lâu?”

“Nhiều nhất là ba canh giờ”.

“Chờ chút”, Thiên Tông Lão Tổ hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Diệp Thành: “Tiểu hữu, cần bao lâu?”

“Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ kịp trước khi kết giới bị phá vỡ”, câu này của Diệp Thành khiến mấy người phía Sở Thiên Chấn sửng sốt, không hiểu hắn với Thiên Tông Lão Tổ đang nói gì.

“Được”, Thiên Tông Lão Tổ hô lên một tiếng vang dội, sau đó ông xoay người đặt một tay lên vai Sở Thiên Chấn: “Con tự chấp chưởng kết giới hộ sơn nhé, bằng mọi giá phải bảo vệ được Thiên Tông thế gia”.

“Phụ thân…”

“Tiểu hữu này có thể chữa lành đạo thương cho ta, lý do là gì khi nào qua nguy hiểm sẽ nói sau”, Thiên Tông Lão Tổ ngắt lời Sở Thiên Chấn.

“Có… có thể chữa lành đạo thương?”, vẻ mặt Sở Thiên Chấn và những người khác đều sững sờ, họ bất giác nhìn Diệp Thành đang đeo mặt nạ Quỷ Minh, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng họ biết vận mệnh của Thiên Tông thế gia vẫn còn.

“Tiểu hữu, nếu lần này Thiên Tông thế gia có thể sống sót qua nguy hiểm, chúng ta chắc chắn sẽ không quên ơn”, phía Sở Thiên Chấn chắp tay hành lễ với Diệp Thành, sau đó nhanh chóng bay ra khỏi rừng trúc nhỏ.

Bùm! Ầm! Đùng!

Mấy người vừa đi, toàn bộ linh sơn lại rung lên, kết giới hộ sơn khổng lồ cũng hứng chịu công kích dữ dội.

“Tiểu hữu, xin nhờ”, Thiên Tông Lão Tổ đã ngồi xếp bằng trên mặt đất.

“Cứ giao cho con”, Diệp Thành lại gọi thiên lôi ra, truyền vào cơ thể lão tổ Thiên Tông, mà lúc này hắn cũng đã mở Tiên Luân Nhãn, dường như có thể thông qua cơ thể ông ấy nhìn thấy vết nứt sâu trong linh hồn.

Roẹt! Roẹt!

Chẳng mấy chốc, thiên lôi đã bao phủ cơ thể lão tổ Thiên Tông, không chỉ thể xác mà cả linh hồn cũng được bao lấy, đặc biệt là vết nứt trên linh hồn kia lại càng được thiên lôi chú ý tới hơn.

“Thời gian không còn nhiều, tiền bối cố chịu nhé”, Diệp Thành vừa điều khiển thiên lôi vừa dùng Man Hoang Luyện Hồn luyện hoá linh hồn cho lão tổ Thiên Tông, tiến hành song song như vậy chắc chắn tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.

Có lẽ vì tác dụng kép của thiên lôi và Man Hoang Luyện Hồn nên Thiên Tông Lão Tổ bất giác đau đớn rên lên một tiếng, mặt ông thoáng chốc tái nhợt, trên trán còn toát mồ hôi lạnh. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

“Tiểu hữu, ngươi không phải Tần Vũ đúng không?”, để chuyển hướng sự chú ý, Thiên Tông Lão Tổ tìm đề tài nói chuyện. Ông ấy nhìn hắn bằng ánh mắt ẩn ý sâu xa, có lẽ sợ hắn có gánh nặng nên ông còn mỉm cười nhẹ.

“Sao tiền bối lại kết luận con không phải Tần Vũ?”, Diệp Thành vừa điều khiển thiên lôi vừa mỉm cười.

“Bởi vì thiên lôi và lục mạch thần kiếm của ngươi”, Thiên Tông Lão Tổ cố gắng nhịn đau, ông vẫn nở nụ cười hiền từ: “Theo ta được biết, toàn bộ Đại Sở chỉ đệ tử tên Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông mới có thiên lôi màu đen, mà bí pháp lục mạch thần thông bất truyền, ngoài Đoàn Ngự của Hằng Nhạc Tông cũng chỉ người đó biết. Trận đồ bát quái ngoài Hoa Vân cũng chỉ người đó biết, mà người đó… cũng là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, điều này có lẽ không phải trùng hợp!”

Nghe Thiên Tông Lão Tổ nói xong, Diệp Thành ung dung mỉm cười: “Xem ra con đã đánh giá thấp mạng lưới tình báo của Thiên Tông thế gia, không ngờ còn với được tới cả phía Nam Đại Sở”.

“Ngươi thật sự là Diệp Thành?”, để chứng thực suy đoán của mình, Thiên Tông Lão Tổngạc nhiên nhìn Diệp Thành, quên cả đau đớn trên người.

“Tiền bối nói phải, chính là con”.

“Sao có thể?”, Thiên Tông Lão Tổvội nói: “Theo ta biết thì ngươi đã chết, hơn nữa đêm đó thi thể ngươi cũng đã bị trộm mất”.

“Tất cả đều do trời cao ưu ái”, Diệp Thành chỉ mỉm cười chứ không nói ra bí mật của Tiên Luân Nhãn.

“Chẳng trách”, Thiên Tông Lão Tổ nở nụ cười bất lực: “Chẳng trách ngươi có thể dễ dàng đánh bại Lăng Hạo, chẳng trách bao nhiêu tu sĩ cảnh giới Không Minh của Bắc Chấn Thương Nguyên cũng không làm khó được ngươi, chẳng trách ngươi có thể dẫn ra được thiên kiếp có một không hai”.

“Tiền bối, mọi người đều nói con là ma, người nghĩ như thế nào về chính và tà?”, Diệp Thành vừa nói vừa nhìn lão tổ Thiên Tông.

“Làm gì có chính và tà”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười hiền hậu: “Nếu thật sự muốn ta nói thì nắm đấm mạnh mẽ là chính, thực lực yếu ớt là tà. Vì đây là thế giới kẻ mạnh làm chủ, kẻ yếu không có quyền lên tiếng”.

“Thật trùng hợp, quan điểm của con cũng giống tiền bối”, Diệp Thành cười vui vẻ.

“Ngày đó ngươi bị vây giết tứ phía, ta nghe nói rất nhiều rồi. Tiểu tử, đây chính là hiện thực tàn khốc, nếu ngươi ở cảnh giới Chuẩn Thiên, có lẽ không ai dám nói ngươi là ma. Quy luật tàn khốc là như thế, muốn xoay chuyển thì ngươi phải từng bước bước lên đỉnh phong và đặt ra quy tắc của riêng mình”.

“Vì vậy con đang nỗ lực đây, còn nữa, mong tiền bối hãy giữ bí mật về thân phận thật sự của con”.3

“Đó là đương nhiên”, Thiên Tông Lão Tổ cười thoải mái, chân thành nói: “Ngươi là quý nhân của Thiên Tông thế gia, lão phu nợ ngươi một ân huệ lớn, Thiên Tông thế gia nợ ngươi một ân huệ lớn. Khi nào ngươi cần tới lão phu, chắc chắn Thiên Tông thế gia sẽ toàn lực trợ giúp”.

“Lão nhân gia, người đừng thất hứa nhé!”

“Một lời của lão phu, tứ mã nan truy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK