Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô…cô ấy đến tìm người”, thấy Diệp Thành im lặng, lão đạo sĩ kia lại lên tiếng, sau khi nói câu này, ông ta không quên nhìn lén Diệp Thành, chỉ sợ câu nói của mình có chỗ nào không đúng làm Thượng Tiên phẫn nộ.





Diệp Thành vẫn đứng đó không hề nói gì.





Hắn đương nhiên biết Sở Huyên tới đây để tìm người, và người Sở Huyên tìm chẳng phải là hắn sao?





Màn đêm vô cùng yên tĩnh, bên trong miếu Quan Âm cũng vô cùng yên tĩnh không có lấy một tiếng động.





Diệp Thành đứng đó cả đêm không di chuyển.





Một ngày nữa lại đến, Vọng Cổ Thành lại chào đón một ngày mới, rất nhiều người dân tới đây cầu phúc nhưng đều bị lão đạo nhân chặn ở ngoài cửa.





Cứ thế ngày này qua ngày khác.





Mãi tới đêm thứ ba, Diệp Thành mới từ từ quay người, hắn đến đây im ắng mà đi cũng im ắng.





Lại vào một buổi đêm, trên con đường bình yên của Vọng Cổ Thành, Diệp Thành cứ thế đi không ngừng nghỉ, dưới ánh trăng chiếu rọi, bóng hình hắn trông cô liêu biết bao.





Tưng!





Trong chốc lát, tiếng đàn vang lên khiến Diệp Thành chợt dừng bước chân, hắn vô thức đưa mắt nhìn về một hướng như thể có thể trông thấy một nữ nhân đang ôm cây đàn tỳ bà trong một khuê phòng dù cách đó không biết bao xa.





Tiếng đàn quen thuộc quá!





Diệp Thành lẩm nhẩm, tiếng đàn trong như tiếng nước, như vang lên từ trong thâm cố u sơn, mang theo nỗi ai oán và bất lực khiến người ta nghe mà chỉ muốn rơi lệ.





Thế rồi Diệp Thành chợt lấy vò rượu ra tìm một gốc cây ngồi xuống, hắn dựa vào thân cây vừa uống rượu vừa nghe tiếng đàn thê lương kia cho tới khi mí mắt hắn nhắm lại và hắn chìm vào giấc ngủ.











Lốp bốp….





Trời vừa sáng, Vọng Cổ Thành đã vang lên từng tiếng pháo nổ lốp bốp, trên con đường vốn ít người qua lại thì lúc này lại kín bóng người.





Dưới gốc cây, Diệp Thành ngủ say bị đánh thức, hắn từ từ đứng dậy nhìn con đường náo nhiệt rồi mới đeo lớp mặt nạ Quỷ Minh bước vào dòng người huyên náo, hắn không bị bất cứ ai chú ý đến.





“Nhà họ Liễu gả con gái đi rồi”, trên con đường náo nhiệt khác thường, những tiếng nói này liên tiếp vang lên.





“Nghe nói là Thái Tử Lưu Triệt, nhà họ Liễu lần này đúng là có chỗ dựa vững chắc”, có người trầm trồ, “Liễu Thanh Tuyền sắp được thăng quan tiến chức rồi, ông ta là quốc trượng tương lai, sau này không được đụng tới ông ta”.





“Quốc trượng cái con khỉ” có người nhổ nước bọt, “tên Lưu Triệt đó là cái thá gì, cả nước Thiên Hương đều biết, còn quốc tượng à, đừng mơ! Phi tần của Lưu Triệt không có một nghìn thì cũng phải tám trăm, làm gì có ai có kết cục tốt đẹp, hiện giờ hắn là Thái Tử, nếu như làm quân vương thì nhất định là một vị quân vương bạo tàn”.





“Những câu này chỉ được nói trong lòng thôi”, có người than thở, “nữ nhi nhà họ Liễu thật đáng thương”.



Trong tiếng bàn tán, Diệp Thành sải bước đi không nhanh không chậm, hắn giống như vị khách qua đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK