Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu hữu, xin mời!”, lão già áo xám đưa tay ra làm tư thế mời.

“Được, được”, Diệp Thành thu hồi ánh mắt rồi đi theo ông ta vào tửu lâu, lên thẳng lầu ba.

Sau khi đưa Diệp Thành tới nơi, lão già áo xám liền xoay người biết mất.

Nhưng Diệp Thành biết, sát thủ xuất quỷ nhập thần kiểu này rất có thể đang ẩu náu ở nơi nào đó mà hắn không nhìn thấy, sát thủ cấp cao là đối tượng khiến người khác lo lắng nhất. “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng” chính là đạo lý này.

Diệp Thành ngồi xuống đối diện Cơ Tuyết Băng.

Đối mặt với người thương thuở xưa, mặc dù hắn đã hết tình cảm từ lâu nhưng cũng không hận cô. Tuy hắn hận Thành Côn hãm hãi mình, nhưng oan có đầu nợ có chủ, dù sao cũng không thể vơ đũa cả nắm.

“Tại hạ Cơ Vô Trần”, Cơ Tuyết Băng cười nhẹ, đích thân rót cho Diệp Thành một ly rượu.

“Trần Dạ”, Diệp Thành nhẹ giọng cất lời. Đúng thế, Cơ Tuyết Băng không nhận ra hắn, nhờ Khi Thiên Phù Chú và mặt nạ Quỷ Minh mà hắn nguỵ trang được rất tốt, với nhãn lực của Cơ Tuyết Băng cũng không thể nhận ra.

Tuy cô ta là nữ nhưng cải trang thành nam nhân rất giống, rất nho nhã, giống như một thư sinh yếu đuối, toàn thân toát lên vẻ thư sinh, nhìn có vẻ mong manh yếu đuối nhưng người nào có nhãn giới một chút đều có thể nhìn ra, người càng che giấu nhuệ khí thế này càng đáng sợ.

Diệp Thành chưa bao giờ đánh giá thấp Cơ Tuyết Băng, nhất là sau cuộc thi tam tông.

Không ai hiểu rõ sự đáng sợ của Cơ Tuyết Băng hơn hắn, trận chiến đó hắn vốn là người thua, vì Cơ Tuyết Băng còn chưa sử dụng vũ khí tấn công linh hồn và binh khí bản mệnh, nếu không hắn cũng không đánh bại được cô ta.

Nhưng Cơ Tuyết Băng cũng biết, ngay cả khi mình sử dụng vũ khí tấn công linh hồn và binh khí bản mệnh để thắng Diệp Thành thì xét về một mặt nhất định nào có cô ta cũng vẫn thua. Vì thực lực của cô ta cao hơn Diệp Thành cả một cảnh giới, sức mạnh huyết mạch cũng hơn Diệp Thành rất nhiều, chỉ hai điểm này thôi cô ta đã thua rồi.

Giờ phút này, hai người ngồi cùng nhau, hắn nhận ra cô ta nhưng cô ta không nhận ra hắn, thắng thua đã không còn quan trọng nữa, mối tình duyên xưa cũ cũng theo cuộc thi tam tông hạ màn mà đặt dấu chấm hết.

Hơn nữa Diệp Thành chắc chắn lần này Cơ Tuyết Băng mời hắn uống rượu tất cả đều vì cái tên “Trần Dạ”.

“Đạo hữu là người Bắc Sở?”, uống xong một ly rượu, Cơ Tuyết Băng nhìn Diệp Thành.

“Ta là thiếu chủ của Hạo Thiên thế gia ở Bắc Sở”, Diệp Thành tìm bừa một gia tộc có khả năng không tồn tại, tất cả đều để che giấu. Dù sao Đại Sở rất lớn, gia tộc quy ẩn cực kỳ nhiều, mặc cô ta đi điều tra.

Quả nhiên nghe thấy Hạo Thiên thế gia, Cơ Tuyết Băng khẽ nhíu mày: “Đạo là người của Hạo Thiên thế gia?”

Nghe vậy, Diệp Thành sửng sốt, lẩm bẩm trong lòng: “Không phải trùng hợp thế chứ! Lão tử nói bừa một cái tên mà Đại Sở lại thật sự có gia tộc này?”

“Theo như ta biết, Hạo Thiên thế gia của Bắc Sở không có luyện đan sư”, Cơ Tuyết Băng tỏ vẻ nghi hoặc: “Hơn nữa tiền bối Hạo Thiên hình như chỉ có ba nữ nhi, ta chưa nghe nói ông ấy có nhi tử bao giờ”.

“Vậy đạo hữu biết quá ít rồi”, Diệp Thành diễn cực kỳ nhập vai! Hắn cười đầy ẩn ý khiến Cơ Tuyết Băng thoáng giật mình. Dù sao muội cũng chưa đến Hạo Thiên thế gia bao giờ, mà ta còn có mặt nạ Quỷ Minh và Khi Thiên Phù Chú che giấu thân phận, ta có thể nói khoác thoải mái!

“Vậy thì đúng là kiến thức của ta nông cạn rồi”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười: “Không giấu gì đạo hữu, tại hạ từng có một người bạn cũ cũng tên Trần Dạ”.

“Ồ?”, Diệp Thành giả vờ ngạc nhiên: “Không phải vì ta cùng tên với bạn cũ của đạo hữu nên đạo hữu mới mời ta uống rượu đó chứ? Nếu vậy thì đúng là ta hưởng ké hào quang từ người bạn cũ của đó rồi”.

“Thành thật mà nói, đúng là như vậy”, Cơ Tuyết Băng nhấp một ngụm rượu: “Đạo hữu rất giống huynh ấy”.

“Thật trùng hợp”.

“Đúng là rất trùng hợp”, lời này không phải Cơ Tuyết Băng nói mà là từ một nơi khác.

Diệp Thành vô thức nghiêng đầu nhìn, một nhóm bốn người đang đi về phía họ.

Bốn người này nhìn kỹ lại thì chẳng phải Thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch, thành chủ Trần Vinh Vân của Chú Kiếm Thành, thiếu chủ Ly Chương của Bắc Hải thế gia và thiếu chủ Vi Văn Trác của Huyền Thiên thế gia sao?

“Nào nào, ngươi ngồi sang bên kia”, Vi Văn Trác rất tự nhiên lôi Diệp Thành dậy, ấn hắn sang ngồi cạnh Cơ Tuyết Băng, còn hắn ta thì rất tự giác ngồi vào vị trí ban đầu của Diệp Thành, sau khi ngồi xuống hắn ta còn nhìn Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng: “Các ngươi không ngại uống cùng chúng ta chứ?”

“Ngại đấy”, mặt Diệp Thành tối sầm lại.

“Đừng nhỏ mọn vậy mà!”, Thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch cũng đã ngồi xuống: “Có mỹ nữ uống rượu cùng ngươi, thích thế còn gì!”

“Ta cũng không ngại đâu”, Ly Chương cũng ngồi xuống, hắn thật sự không khách khí gì, tự rót cho mình một chén rượu.

“Ta đẹp trai thế này, các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh”, Trần Vinh Vân cũng ngồi xuống, hơn nữa trước khi ngồi xuống hắn còn không quên làm mấy động tác mang tính tượng trưng.

“Người tới là khách, không sao”, Cơ Tuyết Băng nhàn nhạt nói.

“Nhìn đi nhìn đi, ngươi nhìn người ta xem”, Từ Nặc Nghiên liếc nhìn Diệp Thành, sau đó chớp đôi mắt trong veo xinh đẹp nhìn Cơ Tuyết Băng: “Vị đạo hữu này tên gì vậy?”

“Cơ Vô Trần”.

“Ngươi có vợ chưa? Cần ta giới thiệu cho không?”, Từ Nặc Nghiên chống cằm, chớp chớp mắt nhìn Cơ Tuyết Băng.

“Khụ khụ!”, Diệp Thành ở bên cạnh nghe thấy câu này thì sặc trà, trong đầu bất giác tưởng tượng ra một cảnh tượng không biết diễn tả thế nào, hai nữ nhân cùng nằm trên một chiếc giường sẽ làm gì?

Cơ Tuyết Băng khẽ cau mày nhưng không nói gì.

Khi Diệp Thành nhìn Từ Nặc Nghiên phát hiện ánh mắt cô ta có vẻ khác thường, hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm Cơ Tuyết Băng, nhìn thế nào cũng thấy vẻ rất mê trai, Cơ Tuyết Băng bị cô ta nhìn chăm chú mà cảm thấy không được tự nhiên.

Đúng thế! Từ Nặc Nghiên là ai? Là Thánh nữ Thất Tịch Cung, tầm nhìn hơn người, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra khí chất bất phàm của Cơ Tuyết Băng.

“Sao mình cứ cảm thấy là lạ”, Diệp Thành lẩm bẩm trong lòng: “Không biết nếu bây giờ Cơ Tuyết Băng nói mình là nữ nhân, liệu có khiến Từ Nặc Nghiên sợ hãi bật khóc không?”

“Xong rồi, xong rồi, muội muội của chúng ta đã thích người ta, xem ra tối nay không định về nhà rồi”, phía Vi Văn Trác liếc Từ Nặc Nghiên rồi lại nhìn sang Cơ Tuyết Băng với vẻ mặt không còn được bình tĩnh.

“Biến đi chỗ khác”, Từ Nặc Nghiên lườm ba người bọn họ.

“Hế?”, Từ Nặc Nghiên vừa dứt lời thì một giọng nói khẽ khàng vang lên.

Khi mọi người nhìn lại thì hai bóng người xinh đẹp đã đi tới, một người hoạt bát tinh nghịch, một người lạnh lùng như băng liên, chẳng phải chính là Thượng Quan Ngọc Nhi và Bích Du sao?

Diệp Thành nhìn thấy họ, ồ không đúng, nói chính xác hơn là nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Nhi, hắn lập tức cúi đầu, như đang tìm cái hố chui xuống.

“Người bên trái thật đẹp”, khi Diệp Thành cúi đầu thì ba tên phía Vi Văn Trác đã nhìn Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi với ánh mắt sáng quắc.

“Không không không, ta thấy người bên phải đẹp hơn, ngực to”.

“Ta thích kiểu ngây thơ, dễ thương”.

“Ta thích kiểu lạnh lùng”.

“Mọi người có phiền khi chúng ta ngồi cùng không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi đi tới, hung hăng lườm Diệp Thành đang cúi đầu, nói xong còn liếc nhìn Cơ Tuyết Băng bên cạnh hắn.

“Không phiền, không phiền”, có người đẹp gia nhập, không có lý do gì bọn họ lại thấy phiền, mấy người phía Vi Văn Trác lần lượt dời chỗ.

“Vị đạo hữu này cúi đầu tìm gì vậy?”, sau khi ngồi xuống, Thượng Quan Ngọc Nhi bắt đầu nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú.

“Ta mất tiền, đang tìm… tìm tiền”, Diệp Thành nở nụ cười gượng gạo.

“Tiền?”, hắn vừa dứt lời, mấy tên phía Vi Văn Trác đều cúi đầu, có tên còn suýt nữa chui đầu xuống dưới bàn.

“Ồ, náo nhiệt thế!”, chẳng mấy chốc, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.

Mọi người quay ra nhìn thì thấy một thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi nhảy tung tăng tới, giống như một đứa trẻ, hồn nhiên ngây thơ, cực kỳ đáng yêu.

Thiếu nữ này chính là Lạc Hi!

Cô bé không đến một mình, phía sau còn có hai sứ giả đi theo bảo vệ, không cần nói cũng biết chính là Lý Nguyên Dương của Chính Dương Tông và Nguyên Chí của Thanh Vân Tông.

“Ôi, mẹ kiếp!”, Diệp Thành bất giác day đầu mày, cảm giác hôm nay thật sự là một ngày đặc biệt.

“Tiểu nha đầu này xinh thật”, mắt Trần Vinh Vân, Vi Văn Trác và Ly Chương lại sáng lên lần nữa.

“Nào, ngươi dịch sang bên kia”, Lạc Hi cười hì hì nhưng sau khi ngẫm lại vẫn quay đầu nhìn Lý Nguyên Dương: “Nguyên Dương sư huynh, huynh có thể chuyển một chiếc bàn khác tới đây ngồi ghép không?”

“Mệnh lệnh của Lạc Hi sư muội sao ta có thể không tuân theo?”, Lý Nguyên Dương mỉm cười, ân cần niềm nở hiếm thấy, sao hắn có thể từ chối chứ? Hắn lập tức phóng khoáng phất tay áo, kéo chiếc bàn bên cạnh sang ghép cùng bàn phía Diệp Thành.

“Bây giờ rộng rãi hơn nhiều rồi”, Lạc Hi cười hì hì rồi ngồi xuống một cách rất tự nhiên, đương nhiên Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí cũng không khách sáo.

“Ồ, bây giờ ta mới để ý thấy ở đây còn có người này”, sau khi hai người ngồi xuống thì nhìn Diệp Thành với vẻ châm chọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK