Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chín đạo thân đều cau mày, đưa mắt nhìn nhau nhưng rồi lông mày lại càng nhíu chặt hơn.





Diệp Thành khẽ mỉm cười nhìn mộ anh hùng, tấm bia đá chọc trời khắc chín mươi triệu cái tên, nhưng hắn mới chỉ tìm được chưa tới một phần mười, còn rất nhiều cái tên chỉ là tên.





Giấc mộng lần này mang đầy bi thương, dường như muốn hắn nhìn hết tất cả một lần, đã ở lại Đại Sở ba ngày mà hắn vẫn chưa tỉnh lại, lang thang trong mơ như một linh hồn vất vưởng.





Hắn trở nên đờ đẫn, nhưng không phải đờ đẫn thật sự mà là bị sự bí ẩn làm cho không thể phân rõ nhân quả.





Hắn cứ tưởng mình đã nhìn thấu mọi thứ, nhưng vì một bức tranh, hắn lại trở nên mờ mịt, mọi thứ quá kỳ lạ, như Nhược Hi, như bước tranh của Hồng Trần, như Đông Hoàng Thái Tâm, cũng như lần mơ về Đại Sở khó hiểu này.





“Haiz!”





Diệp Thành khẽ thở dài một tiếng rồi lại lên đường.





Vẫn giống như năm xưa hắn đi, đến đâu hắn cũng dừng lại nhìn, dù đây là mơ, dù vùng đất này đã in sâu vào tâm trí nhưng hắn vẫn tham lam nhìn mãi.





Đêm ngày thứ tư, Diệp Thành lại về Thiên Huyền Môn.





Phục Nhai và Đông Hoàng Thái Tâm vẫn đang ở trong rừng trúc, đáng tiếc là Đông Hoàng Thái Tâm đang nằm ngủ say trên chiếc giường ngọc băng, còn Phục Nhai thì đang bố trí trận văn, có vẻ định phong ấn bà ta lại.





Diệp Thành bất lực đành ngồi xuống cạnh giường, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm Phục Nhai, chỉ hy vọng lão ta có thể mở tinh không đồ của Chư Thiên Vạn Vực ra xem trong lúc rảnh rỗi.





Phục Nhai thực sự đã dừng lại nhưng lại lấy bình rượu ra, lặng lẽ ngắm nhìn tinh không.





Trời đất!





Diệp Thành ôm ngực, có cảm giác như bị sét đánh, vãn bối đang ngồi đây mỏi mắt trông chờ, vậy mà tiền bối lại ở đó uống rượu, lấy tinh không đồ của Chư Thiên Vạn Vực ra cho người ta xem với đi!





Lại một ngày trôi qua, hắn vẫn chưa tỉnh lại từ giấc mơ.





Phục Nhai ngồi đó không nói gì, nhàn nhã uống rượu.





Diệp Thành ngồi bên cạnh nhìn lão ta uống rượu cả một ngày trời.





Đêm ngày thứ năm, Phục Nhai mới cất bình rượu, đưa tay vào trong túi áo.





Thấy vậy, mắt Diệp Thành sáng lên nhìn chằm chằm túi áo của Phục Nhai, hy vọng lão ta sẽ lấy ra tinh không đồ của Chư Thiên Vạn Vực, hắn chỉ cần nhìn lướt qua là có thể lạc ấn toàn bộ vào thần hải.





Nhưng điều khiến hắn phát điên là Phục Nhai lại lấy ra một cái trống lắc.





Đúng, chính là trống lắc, là loại trống mà bọn trẻ con hay chơi.





Tiếp theo rừng trúc vang lên tiếng trống, trong màn đêm tĩnh mịch nó cực kỳ vang dội.





“Ta…”





Diệp Thành muốn ói ra máu, tiền bối uống rượu cả ngày con có thể nhịn, nhưng chơi trống là thế nào, người bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò này vui vẻ đến thế.





Nhưng nhìn một hồi, Diệp Thành lại im lặng.





Phục Nhai trông có vẻ đã mệt, thậm chí là chán chường, lão ta ngẩn ra nhìn chằm chằm cái trống, thi thoảng sẽ nở một nụ cười hiền từ và dịu dàng, như thể đó không phải trống lắc mà là con của lão.



“Haiz!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK