Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao huynh lại thành ra thế này, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”, Liễu Như Yên ôm chầm lấy Diệp Thành, nước mắt rơi lã chã làm ướt mái tóc bạc của hắn.





Thấy vậy, mấy người mặc y phục đen lần lượt ho hắng, bọn họ bất giác quay người đi.





Cảnh tượng đêm nay thực sự khiến bọn họ phải bất ngờ, công chúa khai quốc của bọn họ trước nay lạnh lùng băng giá, đặc biệt luôn giữ thái độ lạnh lùng với nam nhi, nào ai ngờ lại thân thiết với một kẻ thần trí không bình thường, lại giống như một tên ăn mày hành khất như vậy.





Bên trong căn miếu tồi tàn lại lần nữa chìm vào yên lặng.





Diệp Thành vẫn ngây dại như vậy, mặc cho Liễu Như Yên ôm mình vào lòng còn Tiểu Nhược Hi trong lòng hắn đã mở mắt chớp mắt nhìn Liễu Như Yên.





Mấy người mặc y phục đen chốc chốc lại nhìn lén nhưng vẻ mặt đều rất kì quái, một công chúa, một tên ăn mày hành khất, một cô nhóc, cảnh tượng này sao lại trông giống như một gia đình có ba người thế nhỉ?





Lấy cây đàn lại đây cho ta!





Không biết từ bao giờ bên trong căn miếu mới vang lên giọng nói của Liễu Như Yên.





Không lâu sau đó, bên trong căn miếu lại vang lên tiếng đàn du dương, tiếng đàn trong như nước chảy róc rách khiến cho những cơn gió tuyết bên ngoài kia chợt nhẹ nhàng đi nhiều.





Lúc này, Diệp Thành với vẻ mặt đờ đẫn ngẩng đầu, đôi mắt vô hồn của hắn lần đầu hiện lên ánh sáng, ánh sáng đó dần dần lan toả nhờ những tiếng đàn của Liễu Như Yên.





Hắn bắt đầu đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt hướng từ những người mặc y phục đen sang Liễu Như Yên rồi lại từ Liễu Như Yên nhìn sang Tiểu Nhược Hi trong lòng.





“Đây là đâu?”, giọng Diệp Thành khản đặc, hắn nhìn Liễu Như Yên đang gảy đàn, “sao ta lại ở đây?”





“Huynh…”, Liễu Như Yên thẫn thờ, cô vội đứng dậy, trong đôi mắt rõ vẻ mừng rỡ: “Huynh đã nhớ lại rồi sao?”





“Nhớ lại”, tiếng đàn ngưng bặt, Diệp Thành lắc lắc đầu, đôi mắt trước đó tỉnh táo thì lúc này lại đờ đẫn, vẻ mặt hắn lại lần nữa trở nên vô hồn.





“Đây…”, Liễu Như Yên vừa đứng dậy còn chưa bước đi thì lại thẫn thờ tại chỗ.





“Tên này đúng là có bệnh”, vài người mặc y phục đen lên tiếng.





“Ngươi nói gì?”, Liễu Như Yên quay đầu sang, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói không chút biểu cảm.





“Công chúa xin người thứ tội, xin công chúa bớt giận”, mấy người kia lập tức quỳ xuống đất, “ý…ý của thần là hắn có phản ứng với tiếng đàn của công chúa”.





“Tiếng đàn?”, Liễu Như Yên cau mày, cô lại vội ngồi xuống gảy đàn, gảy lại khúc đàn ban nãy.





Liễu Như Yên chăm chú quán sát thì thấy Diệp Thành vừa đờ đẫn lại trở nên tỉnh táo sau khi tiếng đàn vang lên. Hắn đưa mắt nhìn quanh như vừa rồi, đến cả lời nói cũng nói y hệt ban nãy.





Lần này, Liễu Như Yên không ngừng gảy đàn, cô nhìn Diệp Thành thăm dò: “Có phải huynh có bệnh gì không?”





“Cô đang mắng ta sao?”, Diệp Thành lên tiếng vẫn đưa mắt nhìn tứ phương.





“Không, không, ta không có ý này”.



“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, đây là đâu? Vì sao ta lại ở đây?”, Diệp Thành nhìn Tiểu Nhược Hi trong lòng rồi mới nhìn sang Liễu Như Yên: “Còn nữa, vì sao cô lại ở đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK