Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này cương thi bất động, trước ngực xuất hiện một đạo phong ấn, là do thần thức của Kiếm Thần hoá thành, thực lực của ông ta không đủ, không giết được cương thi, chỉ có thể phong ấn.





Thiên địa giờ phút này đã trở nên yên tĩnh.





Cương thi không đầu đã bị phong ấn, không thể cử động được nữa, theo gió mà ngã xuống hư thiên.





Diệp Thành lập tức gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, đưa cương thi cổ mộ vào trong đó.





Hắn cũng chỉ đưa cương thi vào Hỗn Độn Thần Đỉnh thôi chứ không đưa ông ta về cổ mộ, cổ thi đã biến đổi thi thể là đáng sợ nhất, sự tồn tại như cương thi này là tai hoạ, hắn đã nghĩ được nơi trở về cho cương thi, đó chính là hố đen không gian, tất cả chỉ chờ Lục Đạo Tiên Luân Nhãn giải trừ phong ấn.





Diệp Thành không đưa cương thi về cổ mộ, cũng không động đến bảo vật của cổ mộ nữa, hắn không muốn dây dưa với nơi này.





Một cơn gió nhẹ thổi qua, Diệp Thành ngã xuống đất, dù cương thi đã bị phong ấn nhưng trạng thái của hắn lại rất tệ, thần văn nguyền rủa vẫn đang hoành hành, ăn mòn sự sống và đạo căn tu luyện của hắn.





“Trấn áp cho ta!”





Diệp Thành khẽ hô, ngự động hỗn độn đạo tắc, cưỡng ép áp chế lời nguyền nhưng không thể diệt trừ được nó.





Trên hư thiên có người vụt tới, nhìn kỹ lại thì thấy là Long Ngũ, có lẽ là sau khi hỏi Đạo Chích vị trí của cổ mộ, hắn ta cũng đoán được Diệp Thành sẽ dụ cương thi tới đây nên đã đến.





Thấy Diệp Thành ngã xuống đất, Long Ngũ vội chạy tới tế sức mạnh long hồn ra, truyền vào cơ thể hắn, nhưng khi thấy thần văn lời nguyền trên đầu mày Diệp Thành, hai mắt hắn ta hơi nheo lại.





“Ngươi có biết lời nguyền này của chủng tộc nào không?”, Diệp Thành lau vết máu bên khoé miệng, nhìn Long Ngũ hỏi.





“Si Mị tộc”, Long Ngũ trả lời luôn.





“Đây là lần đầu tiên ta nghe tới tộc này đấy”.





“Tộc này đã có từ rất lâu rồi, kéo dài được đến thời đại Hồng Hoang, trước vạn cổ cũng từng có một Đại Đế, Chư Thiên Vạn Vực gọi ông ta là Si Thiên Đại Đế, là Đại Đế duy nhất có hai Đế khí bản mệnh trong một trăm ba mươi Đại Đế Huyền Hoang, sức chiến đấu của ông ta không yếu hơn Long Đế”.





“Lại là một truyền thừa bất hủ”, Diệp Thành cảm thán.





“Xem ra ngươi đã sử dụng Thiên Chiếu với cương thi nên mới kích hoạt lời nguyền cổ”, Long Ngũ chậm rãi nói: “Tộc này có ân oán với Tiên tộc đã từ rất lâu, là chủng tộc đầu tiên nguyền rủa Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.





“Có cách nào phá giải lời nguyền này không?”, Diệp Thành hỏi, hắn vẫn quan tâm đến vấn đề này hơn.





“Hơi khó khăn”, Long Ngũ trầm ngâm: “Lời nguyên không phải chuyện tầm thường, ý nghĩa của nó còn hơn cả chú ấn, nếu không cẩn thận sẽ gây ra tai hoạ thảm khốc, có thể còn sẽ mất mạng”.





“Thiên kiếp có thể diệt được nó không?”, Diệp Thành thử hỏi.





“Không thể”, Long Ngũ lắc đầu: “Thiên kiếp có thể trị đạo thương, có thể trợ đạo niết bàn, nhưng không phải khắc tinh của lời nguyền”.





“Có lẽ có một cách có thể thử”, Diệp Thành sờ cằm.





“Thử nói ra xem nào”.





“Thái Hư Cổ Long tộc cũng từng nguyền Lục Đạo Tiên Nhãn, nếu ta dùng Thiên Chiếu với ngươi chắc chắn cũng sẽ kích hoạt lời nguyền của Thái Hư Cổ Long tộc, không biết có thể dùng lời nguyền của Thái Hư Cổ Long tộc để chống lại lời nguyền của Si Mị tộc không”, Diệp Thành chầm chậm nói: “Nói thẳng ra là lấy lời nguyền chống lại lời nguyền”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK