Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong bà phất tay lấy ra một tấm lệnh bài, đặt vào tay Diệp Thành.





Đó là một tấm lệnh bài được đúc từ thiên ngoại thần thiết, cầm trong tay cực kỳ nặng, trên nó được lạc ấn đạo tắc vô thượng, còn có dị tượng và đạo âm đan xen, mặt sau dùng thần tắc khắc hai chữ cổ: Côn Luân.





“Côn Luân”, Diệp Thành nhẹ nhàng vuốt ve tấm lệnh bài, nhìn hai chữ Côn Luân hắn càng thêm khẳng định vị trước mặt này chính là vị Thần nữ Côn Luân mà hắn nhìn thấy trong ý cảnh, hắn đã cùng bà kề vai tác chiến.





“Cầm tấm lệnh bài Côn Luân này theo”, Đông Hoàng Thái Tâm nói: “Nếu ngươi thật sự đến được Chư Thiên Vạn Vực thì hãy tới Côn Luân Hư, đưa tấm lệnh bài này ra cũng giống như ta đích thân tới, nói cho Côn Luân Hư mọi chuyện xảy ra ở Đại Sở, Chư Thiên Vạn Vực sẽ thông qua mối liên hệ giữa phân thân và đạo thân của ngươi để tìm ra Đại Sở”.





“Đã hiểu”.





“Ngoài ra, nếu không tìm được người của Côn Luân Hư thì tìm Đại La Chư Thiên, Đại Hạ Hoàng Triều, Cửu Hoang Thiên hay Thần Điện cũng được”.





“Được”.





“Nhớ là đừng tuỳ tiện lấy lệnh bài Côn Luân ra, Chư Thiên Vạn Vực phức tạp hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, cũng hỗn loạn hơn ngươi nghĩ nhiều. Trong thế giới kẻ mạnh là vua đó, bất cứ lúc nào ngươi cũng có nguy hiểm bị tiêu diệt, không phải tất cả mọi người đều biết đến sự tồn tại của Đại Sở, cũng không phải tất cả mọi người đều biết mọi chuyện ngươi làm cho Chư Thiên Vạn Vực, vậy nên làm gì cũng phải cẩn trọng”.











“Vãn bối hiểu rồi”.





“Đi vào cánh cửa ánh sáng đó sẽ là hố đen không gian, ngươi cứ đi thẳng về phía Đông”.





“Được”.





“Vậy ngươi có còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành ở vùng đất này không?”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi, nhìn Diệp Thành.





“Nếu ta không về được nữa thì hãy lập cho ta một bia mộ ở Hằng Nhạc”.





“Chỉ vậy thôi?”





“Chỉ vậy thôi”, Diệp Thành cười nhẹ, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía cánh cửa ánh sáng như ẩn như hiện ở hư thiên: “Đông Hoàng Thái Tâm, bà có nhung nhớ người nào ở Chư Thiên Vạn Vực không? Nếu ta thành công thì có thể chuyển lời giúp bà”.





“Người mà ta nhung nhớ”, Đông Hoàng Thái Tâm thì thào nói nhỏ.





“Chư Thiên Kiếm Thần – Kiếm Phi Đạo”, Diệp Thành khẽ nói: “Đó là một người thông thiên, có lẽ cũng là người mà bà nhung nhớ”.





“Sao ngươi lại biết Kiếm Phi Đạo?”, Đông Hoàng Thái Tâm giật mình, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, bà vẫn luôn giấu kín tình yêu với Kiếm Phi Đạo, không một ai biết, điều khiến bà ngạc nhiên là thế mà Diệp Thành lại biết điều này.





“Ta quên mất”, vài giây sau bà lắc đầu cười: “Ngươi đã nhìn thấy cảnh tượng tương lai, chắc ngươi đã nhìn thấy ta trong tương lai, chắc cũng đã nhìn thấy Kiếm Phi Đạo của tương lai”.





Diệp Thành chỉ cười không nói, không muốn tiết lộ quá nhiều thiên cơ.





Không phải hắn thấy Kiếm Thần Kiếm Phi Đạo ở cảnh trong tương lai, mà là hắn từng nghe thấy cái tên này, đó là cái tên mà Đông Hoàng Thái Tâm luôn gọi lúc bà ở trạng thái yếu nhất.





Đông Hoàng Thái Tâm lấy ra một chiếc túi thơm, bên trên có khắc ba chữ Kiếm Phi Đạo.





Bà vuốt nhẹ túi thơm ấy, sau đó đưa cho Diệp Thành: “Nếu ngươi gặp thì hãy đưa cho ông ấy!”





Diệp Thành cầm lấy, cứ thế quay người rồi bay lên, đi thẳng về phía cánh cửa ánh sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK