Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện giờ trên hội trường đấu đan cũng chỉ còn lại bảy người: Huyền Nữ và Lạc Hi của Đan Thành, Huyết Đồng của Thị Huyết Điện, thánh nữ Thất Tịch Từ Nặc Nghiên, Diệp Thành, thánh nữ Tinh Nguyệt và thánh tử Huyết Linh.

Khi thời gian trôi gần được bốn canh giờ, ngoài Huyền Nữ và Huyết Đồng ra thì sắc mặt những người còn lại đều không mấy dễ chịu, mặt mày ai đó đều tái nhợt đi, có lẽ vì linh hồn phải chịu gánh nặng lớn.

“Trụ không nổi nữa”, Lạc Hi lắc đầu tự giác dập đi chân hoả.

“Sao lại bỏ cuộc rồi”, những người theo dõi thấy vậy thì tỏ vẻ tiếc nuối.

“Cô bé biết mình có luyện tiếp thì vẫn thất bại cho nên rút lui trước”, có tiền bối lên tiếng.

“Cố gắng hết sức là được”, Đan Thần là sư phụ của Lạc Hi nên sau khi thấy ánh mắt áy náy của Lạc Hi, ông ta chỉ mỉm cười hiền từ.

Lạc Hi gãi đầu ngoan ngoãn đi xuống khỏi vân đài, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Huyền Nữ và Diệp Thành, cô cảm thấy bất ngờ khi Diệp Thành có thể trụ được tới bây giờ.

Sau khi Lạc Hi rời đi, thánh nữ Tinh Nguyệt cũng thu lại chân hoả, cô cũng giống với Lạc Hi, biết gánh nặng linh hồn của mình đang phải chịu đựng và biết mình không thể hoàn thành luyện đan nên tự giác rút lui.

Thánh nữ Tinh Nguyệt vừa thu lại chân hoả thì thánh tử Huyết Linh cũng không trụ được nữa, đầu óc mộng mị khiến hắn không thể kiểm soát được chân hoả, lư luyện đan vỡ tung.

Cũng may hắn đã có sự chuẩn bị từ trước nên không khiến mình bị thương, chỉ là khi đứng dậy khuôn mặt hắn lại tỏ vẻ khó chịu, hắn chỉ còn thiếu một chút nữa thôi: “Đúng là đáng chết, nếu không phải linh hồn của mình ở cấp Địa thì nhất định sẽ hoàn thành”.

Lúc này trên hội trường đấu đan, mười bốn người thì đã có mười người rời đi và còn lại bốn người.

“Thánh nữ Thất Tịch và Hạo Thiên Trần Dạ kia cũng được đấy”, những người quan sát trầm trồ.

“Linh hồn ở cấp Huyền có thể trụ được tới bây giờ đúng là không dễ gì”.

“Trông có vẻ như bọn họ không trụ được lâu nữa đâu”.

“So với bọn họ thì Huyền Nữ và Huyết Đồng lại trông có vẻ không hề có áp lực gì, không biết bọn họ có thể luyện ra đan dược gì thôi”, có luyện đan sư là lão bối nhìn Huyền Nữ và Huyết Đồng từ xa mà lên tiếng.

“Tiểu tử đó đúng là yêu nghiệt”, trên vị trí ngồi, Gia Cát Vũ tấm tắc.

“Có thể trụ được tới bây giờ mà không thất bại, tên tiểu tử này đúng là khiến ta phải bất ngờ”, ở bên, là sư phụ khai sáng cho Diệp Thành về luyện đan, Từ Phúc cũng tỏ vẻ ngỡ ngàng.

“Con nói rồi mà, hắn có lẽ sẽ tạo ra kì tích đó”, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười, thấy Diệp Thành chưa thất bại, cô chợt quên đi luyện đan sư của gia tộc mình đã thất bại.

“Con cũng tin như vậy”, Bích Du mỉm cười.

“Không ổn”, trên chiến đài, Diệp Thành cau mày, mặc dù khuôn mặt hắn tái nhợt nhưng hắn vẫn đang trụ được, có điều chuyện mà hắn nói không ổn chính là cấp bậc của Thọ Nguyên Đan bốn vân mà hắn luyện.

“So với hai người kia, dù mình có luyện ra được linh đan bốn vân thì cấp bậc cũng không cao bằng bọn họ”, Diệp Thành liếc nhìn Huyền Nữ và Huyết Đồng.

Vù!

Khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì thánh nữ Thất Tịch Từ Nặc Nghiên ở phía đối diện đã bị vỡ lư luyện đan, viên đan dược vừa hình thành thì linh thảo hoá thành tro bụi.

Haiz!

Từ Nặc Nghiên thở dài, cô lảo đảo một lúc, đầu óc choáng váng, cơn đau đớn đến từ linh hồn khiến khoé miệng cô có dòng máu chảy ra.

“Hạo Thiên Trần Dạ, ngươi cũng không đơn giản nhỉ?”, trước khi xuống khỏi hội trường, Từ Nặc Nghiên không quên liếc nhìn Diệp Thành ở phía đối diện.

Phù!

Thấy Từ Nặc Nghiên thất bại rời cuộc thi, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu: “Kém nhất thì cũng là người thứ ba, liều thôi”.

Nghĩ vậy, Diệp Thành lật tay lấy ra rất nhiều linh thảo luyện đan, đó là những nguyên liệu để luyện ra Tục Mệnh Đan.

Không sai, hắn có hai mục đích, vừa luyện chế ra Thọ Nguyên Đan bốn vân vừa luyện chế Tục Mệnh Đan bốn vân, muốn lấy số lượng để chiến thắng, khiến Huyền Nữ và Huyết Đồng trở tay không kịp. Mặc dù hắn không biết ưu thế về số lượng có là tiêu chuẩn để đánh giá người chiến thắng hay không nhưng hắn vẫn muốn thử một lần.

Có điều chuyện này cũng không phải nói chơi.

Nên biết rằng hắn có thể miễn cưỡng luyện ra được linh đan bốn vân, nếu phân tâm luyện chế ra hai viên linh đan bốn vân cùng lúc thì gánh nặng mà linh hồn phải chịu đựng đương nhiên nhiều gấp hai lần, hắn thậm chí còn không biết mình có thể trụ tới lúc nào.

Có điều Diệp Thành biết rõ rằng cùng lắm hắn cũng đứng thứ ba, có gì phải sợ mà không liều một phen?

Hắn liều mạng như vậy đương nhiên là vì có thể ở thêm một hai ngày trong Vạn Đan Bảo Điển của Đan Thành, nên biết rằng đó là tâm huyết của đan tổ và Đan Vương, đó là bảo tàng vô giá.

Ngay sau đó khuôn mặt Diệp Thành càng tái nhợt hơn, cơn đau đớn từ linh hồn khiến hắn không khỏi thở dài.

Phía này, Huyền Nữ ở cách hắn hơn hai mươi trượng chốc chốc lại nheo mắt nhìn hắn, vẻ mặt bất ngờ: “Hắn là quái thai gì chứ, sao có thể trụ được đến bây giờ, đúng là đã đánh giá thấp hắn ta rồi”.

Sau khi thu lại ánh mắt, cô ta liếc nhìn Huyết Đồng cách mình hai mươi trượng, hắn ta vẫn không hề tỏ ra căng thẳng mà thong thả luyện đan.

Khi Huyền Nữ nhìn hắn thì hắn cũng hơi ngẩng đầu, khoé miệng mang theo nụ cười tàn nhẫn khiến người ta rợn người.

“Ta không cần dùng hết sức, chỉ cần thắng ngươi là được”, theo Huyết Đồng thấy thì đối thủ của hắn từ đầu tới cuối chỉ có một mình Huyền Nữ của Đan Thành mà thôi.

Còn Diệp Thành, một kẻ mà cấp bậc linh hồn mới ở cấp Huyền thì không đáng để hắn phải chú ý.

Hự…!

Phía này, Diệp Thành rên rỉ, đầu hắn choáng váng khiến thị lực kém đi, nếu không phải tiên hoả có linh trí giúp hắn trụ vững thì hắn đã thất bại từ lâu rồi.

“Không ổn, chắc chắn không thể hoàn thành”, Diệp Thành nghiến răng, Thọ Nguyên Đan bốn vân đã bước đầu hiện ra hình dáng, chỉ đợi dung đan nhưng Tục Mệnh Đan còn chưa hình thành được một nửa.

Hắn cần phải cân bằng tốt, cần sức mạnh linh hồn mạnh mẽ để trụ vững nhưng trạng thái lúc này của hắn rõ ràng là không trụ được nổi tới lúc đó.

Vù!

Đúng lúc này, lư luyện đan của Huyền Nữ ở cách đó hơn hai mươi trượng chợt rung lên, một viên đan dược bay ra ngoài lơ lửng trong không trung.

Viên đan dược đó có màu xanh, trên bề mặt đan còn có vân khí màu xanh bao quanh, mùi hương đan dược thơm nồng bay khắp hội trường khiến người ta ngửi mà có cảm giác khoan khoái, đặc biệt là bốn đường vân trên linh đan thật sự choán mắt người nhìn.

“Đó là Ngọc Linh Đan bốn vân”, có lão bối luyện đan sư trầm trồ lên tiếng.

“Đây chính là linh dược bồi bổ cho linh hồn”, rất nhiều người sáng mắt lên, đan dược phân rất nhiều loại nhưng đan dược bồi bổ linh hồn và đan dược tăng tuổi thọ là loại quý hiếm nhất và có giá trị đắt hơn những đan dược cùng cấp.

“Huyền Nữ đúng là bất phàm, Ngọc Linh Đan bốn vân cần luyện chế hết sức phức tạp, thế mà cô ấy luyện một lần đã thành công”.

“Không biết có thể dẫn ra mấy đạo linh hồn?”

Vù!

Ngay sau đó, ngọc linh đan bốn vân của Huyền Nữ lay động, giáng xuống ba đạo đan hồn và không ngừng xoay chuyển quanh viên linh đan bốn vân, cuối cùng nó dung hoà vào Ngọc Linh Đan bốn vân.

“Có thể dẫn ra ba đạo linh hồn liền”, có vị lão bối ngỡ ngàng.

Giới luyện đan phân biệt rất rạch ròi cấp bậc đan dược, mặc dù lấy số lượng vân trên linh đan để đánh giá nhưng có một tiểu chuẩn nữa đó chính là đan hồn.

Thông thường, sau khi linh đan ra khỏi lò đều dẫn ra đan hồn nhưng có thể tạo ra mấy đạo thì phải xem phẩm giới của linh đan, đương nhiên đan hồn càng nhiều thì phẩm giới càng cao.

Phù!

Nhìn Ngọc Linh Đan bốn vân lấp lánh, Huyền Nữ mỉm cười như cảm thấy mãn nguyện với đan dược mà mình luyện ra.

Thế rồi cô liếc nhìn sang Huyết Đồng, mặc dù biết Huyền Nữ đang nhìn mình nhưng Huyết Đồng vẫn cười u ám: “Ba đạo linh hồn sao? Nói vậy thì ta chỉ cần nhiều hơn ngươi một đạo là đã thắng rồi. Đan Thần, ta đã đánh giá cao đồ đệ của ngươi rồi, xem ra ta căn bản không cần dùng hết sức”.

Nói rồi, hắn ta vỗ vào lư luyện đan.

Ngay sau đó, một viên đan dược màu đỏ huyết bay ra khỏi lư kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK