Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1088: Giết!

Bùm! Đùng! Đoàng!

Núi Hành Thiên liên tục vang lên tiếng nổ rung chuyển đất trời, từng ngọn núi lớn nối nhau đổ xuống.

Đây là chiến tranh tu sĩ cực kỳ tàn khốc, dù Hạo Thiên thế gia chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng vẫn có thương vong, liên tục có người xông lên hư thiên, cũng liên tục có người rơi xuống thiên khung.

Nhưng trong trận đại chiến, một bóng dáng đẫm máu bị Diệp Thành ném lên không trung, dưới màn đêm trông cực kỳ choán mắt.

“Đó… Đó là…”, đại quân Thị Huyết Điện vẫn đang chiến đấu vô thức nhìn lên hư thiên, ánh mắt đều tập trung vào bóng người đẫm máu ấy, dù cách rất xa nhưng bọn họ vẫn thấy rõ nơi đầu mày của thống lĩnh Thị Huyết Điện có một lỗ hổng trào máu rất đáng sợ.

“Thống… Thống lĩnh chết… chết rồi?”, tròng mắt đại quân Thị Huyết Điện đồng loạt trố lên.

“Sao… Sao có thể như thế chứ?”, người của Thị Huyết Điện đến nói mà giọng cũng run rẩy.

“Nhanh… Nhanh quá đi mất!”, không chỉ bọn chúng mà người của Hạo Thiên thế gia cũng ngạc nhiên trố mắt.

Ông ta là thống lĩnh đó! Là cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, ngồi ở vị trí phía sau đại quân, dưới sự bảo vệ của cả đại quân mà cũng bị chém, tốc độ này nhanh đến mức họ cũng không phản ứng kịp.

“Trong vạn quân mà cũng có thể giết được thống soái tam quân một cách trực diện, hắn… hắn thật sự là thần tướng vô song!”, các lão tổ của Hạo Thiên thế gia đều há hốc mồm, thực lực của Diệp Thành lại một lần nữa làm mới giới hạn gây sốc của họ.

Phập!

Dưới sự chú ý của mọi người, thống lĩnh đã chết của Thị Huyết Điện bị một cây chiến mâu màu đen ghim trên hư thiên.

Lần này, lòng quân nguội lạnh, đến thống soái cũng đã bị chém thì còn đánh thế nào.

Giết!

So với bọn chúng, tinh thần chiến đấu của Hạo Thiên thế gia lại rất cao, đánh cho quân lính Thị Huyết Điện tan rã.

Bùm! Rầm!

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn giống như một bóng ma, không ngừng lao vào giữa đại quân Thị Huyết Điện, phá tan từng công kích trận pháp của địch.

Thứ có thể gây ra thương vong nặng nề trong chiến tranh tu sĩ là công kích trận pháp, vì sát trận là do đại quân hợp lực điều khiển nên thực lực rất mạnh.

Mà lúc này cũng chỉ có công kích trận pháp uy hiếp đến an nguy của Hạo Thiên thế gia, với sức chiến đấu của Diệp Thành cũng không dám tay không chống lại thần uy của sát trận, chứ đừng nói là những người khác của Hạo Thiên thế gia.

“Đánh nhanh thắng nhanh”, sau khi phá được công kích trận pháp cuối cùng của Thị Huyết Điện, Diệp Thành lại ra lệnh, giọng nói vang vọng khắp đất trời.

Không cần hắn nói, các thành viên của Hạo Thiên thế gia cũng đang anh dũng giết địch, bởi họ đều biết đây chỉ là đại quân tiên phong, mục đích là giữ chân họ, mà đại quân đáng sợ hơn có thể sẽ tới bất cứ lúc nào.

Nhưng đánh mãi đánh mãi, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện: đại quân Thị Huyết Điện bỏ chạy tán loạn.

Cũng đúng, sức chiến đấu vốn đã bị áp chế, bây giờ thống soái còn bị giết, công kích trận pháp có lực sát thương lớn nhất cũng đã bị phá hỏng hết không còn cái nào, bọn họ không thể ngăn cản công kích áp đảo của Hạo Thiên thế gia.

So với mệnh lệnh của cấp trên thì họ thấy mạng mình vẫn quan trọng hơn.

Thế là những bóng dáng vừa bò vừa chạy xuất hiện khắp trời, tốc độ chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Giặc cùng đường chớ đuổi!

Thấy đại quân Hạo Thiên thế gia sắp đuổi tới, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức hô lên.

Đi!

Diệp Thành liếc nhìn Thị Huyết Điện binh tàn tướng bại rồi cũng bước qua dãy núi Hành Thiên.

Sau đó, đại quân của Hạo Thiên thế gia cũng đi theo, bước vào thế giới phàm trần.

Linh khí của đất trời lập tức trở nên vô cùng yếu, hơn nữa càng vào sâu trong thế giới phàm trần, nồng độ linh khí càng thấp, thậm chí một số nơi họ còn không cảm nhận được chút linh khí nào.

Nhưng điều này cũng không ngăn cản được bước chân của Hạo Thiên thế gia.

Tuy số lượng của họ đông nhưng tốc độ lại không hề chậm, thần quang nhiều màu loé lên khiến cho màn đêm trở nên vô cùng lộng lẫy.

“Đó… Đó là gì vậy?”, những thương nhân nghỉ chân ở trong núi thế giới phàm trần bị đánh thức, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn bầu trời.
Chương 1089: Bóng dáng quen thuộc

“Tiên, là tiên đó”, có ông lão kích động run lên.

“Đó… Đó chính là thần tiên sao?”

“Còn nhìn cái gì nữa? Quỳ xuống đi”, ông lão vội mắng, người của đội buôn đều quỳ xuống đất, trong lòng đều kính nể thần tiên, hy vọng thần tiên có thể mang lại điềm lành cho mình.

Cảnh tượng này khiến cho Diệp Thành đang bay trên trời cảm thấy lòng hơi phức tạp.

Hắn đã từng giống như họ, thậm chí còn không bằng họ, bao nhiêu ngày đêm hắn đã phải ôm bánh bao cướp được rồi ngây ngốc nhìn lên trời, hy vọng thần tiên hạ phàm ban phước.

Chỉ là mong ước tốt đẹp, hiện thực tàn khốc, hắn đã không thể phân được nên buồn vì sự ngu muội của người phàm hay nên hận thế đạo này.

Hắn im lặng dời tầm mắt, tiếp tục tăng tốc.



Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!

Trong thành cổ Thiên Táng liên tục vang lên tiếng gầm thét dữ tợn rung chuyển đất trời, có người đang thét gào như ác ma nổi giận.

Người đó không cần nói cũng biết chính là Huyết Khung – điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện.

Lúc này ông ta đang đứng trước truyền tống trận của thành cổ Thiên Táng, ừm, nói chính xác hơn là đứng trước truyền tống trận đã bị phá huỷ.

Đúng vậy, truyền tống trận của thành cổ Thiên Táng đã bị phá hỏng, bọn họ vội vàng chạy tới đây đột nhiên chợt nghẹn ngào muốn khóc.

A!

Huyết Khung ngửa mặt lên trời gào thét như một kẻ điên.

Mới chỉ vài ngày thôi! Đầu tiên bọn họ phải chịu thiệt lớn ở truyền tống vực môn của Hạo Thiên thế gia, sau đó bị bẫy ở truyền tống trận của thành cổ Hoàng Tuyền, bây giờ truyền tống trận vất vả lắm mới tìm được cũng đã bị phá hỏng một lần nữa.

Lúc này, dù ông ta là điện chủ phân điện cũng không chịu nổi những cú đả kích liên tiếp như thế.

Đây vẫn chưa phải điều bực nhất, bực nhất là ông ta nhận lệnh bao vây giải quyết Hạo Thiên thế gia, chạy từ Bắc Chấn Thương Nguyên tới đây mà ngay cả cái bóng của Hạo Thiên thế gia cũng không thấy đâu.

“May mà mình thông minh, chạy nhanh”, trên lầu các cách đó không xa, đạo thân của Diệp Thành thở dốc, hắn cũng chỉ mới hoàn thành nhiệm vụ từ mấy phút trước.

“Lão Đại, cho ta nghỉ một lúc nhé”, đạo thân truyền âm cho Diệp Thành.

“Sao cũng được”, trong thần hải của hắn vang lên giọng nói của Diệp Thành.

“Thế giới bên ngoài thật sống động!”, được Diệp Thành cho phép, đạo thân xoa hai tay vào nhau cười hề hề, là đạo thân, trước nay hắn không bao giờ cách bản thể quá xa, nhưng hắn cũng có suy nghĩ của riêng mình, tràn ngập tò mò với thế giới bên ngoài, muốn được tự mình trải nghiệm.

“Khi nào thiên hạ ổn định, ta sẽ cho ngươi tự do”, có lẽ cảm nhận được tâm tư của đạo thân, Diệp Thành lại truyền âm tới.

“Ta… Ta không có ý đó”, đạo thân vội vàng nói, nhưng không nhận được câu trả lời của Diệp Thành.

“Có phải mình nói sai rồi không? Mình… hế?”, đạo thân Diệp Thành gãi đầu, nhưng còn chưa nói xong đã giật mình, đuôi mắt hắn vừa liếc thấy một bóng dáng xinh đẹp, lúc này bóng dáng ấy đã ra khỏi lầu các.

“Bóng lưng quen thuộc quá”, đạo thân Diệp Thành vội vàng đứng dậy, nhanh nhẹn đuổi theo.

Bước ra khỏi lầu các, hắn bắt đầu lén lút bám theo suốt quãng đường như một cái đuôi.

Phía trước, áo khoác ngoài của bóng dáng xinh đẹp khẽ đung đưa, bước đi nhẹ nhàng, toàn thân được thần hà bảy màu như ẩn như hiện bao quanh, đến mái tóc trắng xoã trên vai cũng được nhuộm thần hoa, cô giống như tiên nữ hạ phàm, không nhiễm bụi trần thế gian.

“Càng nhìn càng thấy quen”, đạo thân Diệp Thành sờ cằm, vô thức đẩy nhanh tốc độ.

Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là nữ tử tóc trắng phía trước bỗng trở nên rất kỳ lạ, mỗi bước đi thân hình lại trở nên hư ảo một chút rồi biến mất không thấy đâu, khiến cho người đi trên đường đều sững sờ trong giây lát.

“Thần thông thật huyền ảo”, đạo thân Diệp Thành cau mày, đột ngột nhấc chân đuổi theo như một tia thần mang.

Không biết đến lúc nào hắn mới dừng lại ở sâu trong một dãy núi.

Dãy núi này không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng điều đáng ngạc nhiên là vẻ mặt kinh ngạc của đạo thân Diệp Thành, hắn đuổi theo cả chặng đường nhưng đến đây lại không thấy bóng dáng nữ tử tóc trắng ấy.

“Đại Sở đúng là nhiều nhân tài!”, hắn gãi đầu, tốc độ của hắn có thể so sánh với bản thể nhưng lại để mất dấu, điều này làm cho hắn phải kinh ngạc cảm thán sự phi thường của nữ tử tóc trắng.

Hửm?

Đang nói, đạo thân Diệp Thành bỗng cau mày, bất chợt quay người lại.

Sau lưng có ánh sáng bảy màu lơ lửng, trước mặt hắn ngưng tụ thành một bóng dáng xinh đẹp như mộng như ảo, nhìn kỹ lại thì chẳng phải nữ tử tóc trắng đó sao? Điều khác với lúc trước là trong tay cô đang cầm một thanh thần kiếm với ánh sáng bảy màu bao quanh.

“Cô…”, nhìn thấy khuôn mặt nữ tử áo trắng, đạo thân Diệp Thành sững sờ tại chỗ.
Chương 1090: Vượt qua ải khó khăn

Trong thế giới người phàm về đêm là không gian yên tĩnh.

Trên bầu hư không vời vợi, phía Diệp Thành vẫn đang nhanh chóng tiến về phía trước.

Cho dù là thế giới người phàm thì bọn họ cũng nhanh chóng lựa chọn hành quân không ngừng nghỉ vì thế giới người phàm không phải không có tu sĩ.

“Đây là lần đầu tiên ta tới thế giới người phàm”, Hạo Thiên Thi Nguyệt và Hạo Thiên Thi Tuyết nhìn bên dưới với vẻ mặt hiếu kì, “ngoài không có linh lực ra thì hình như không khác với thế giới tu sĩ”.

“Bớt nói chuyện đi, nhanh lên thôi”, phía trước, Hạo Thiên Thi Nguyệt trừng mắt nhìn hai người.

“Theo như tốc độ này, nếu không có gì bất ngờ thì ba ngày có thể tới Tây Nguyên Quốc ở thế giới người phàm, “phía trước, Hạo Thiên Huyền Hải liếc nhìn địa đồ, “cái mà chúng ta thiếu là thời gian”.

“Chỉ cần tới được Tây Nguyên Quốc là an toàn rồi”, ở bên, Diệp Thành lên tiếng, “ta đã lệnh cho Viêm Hoàng tạo Truyền Tống Trận từ thế giới người phàm tới đại bàn doanh của viêm Hoàng ở Tây Lăng của Bắc Sở, nhờ vào đại trận hư không ở đó là có thể đi một mạch tới Nam Sở”.

“Lần này may là có tiểu bối, nếu không thì…”

Phụt!

Hạo Thiên Huyền Hải còn chưa nói xong thì Diệp Thành ở bên đã phun ra ngụm máu, cả cơ thể suýt chút nữa ngã nhào giữa hư không.

Trần Dạ!

Hạo Thiên Huyền Hải vội tiến lên trước kéo Diệp Thành đang lảo đảo.

Chỉ trong chốc lát, sắc mặt Diệp Thành tái nhợt thấy rõ, giống như thể hắn bị trọng thương một cách vô hình vậy.

“Ngươi bị thương trước khi đại chiến sao?”, phía Hạo Thiên Cảnh Sơn vội chạy từ phía sau tới.

“Đừng lại gần ta”, Diệp Thành đẩy Hạo Thiên Huyền Chấn ra rồi vội khoanh chân ngồi trên mặt đất, có thể thấy vẻ mặt hắn rất đau đớn.

“Thương nặng thế này…”, thấy vẻ mặt đau đớn đó của Diệp Thành, những tu sĩ mạnh của Hạo Thiên thế gia liền cau mày, mặc dù bọn họ rất muốn tiến lên trước giúp đỡ nhưng vẫn dừng chân ở chỗ cũ vì bọn họ không biết Diệp Thành gặp phải vấn đề ở đâu.

“Đạo thân, là ai trảm đạo thân của ta?”, phía này, cơ thể Diệp Thành run bật lên, đến cả khí tức cũng vô cùng hỗn loạn.

Không ai rõ tình hình của hắn hơn hắn, một luồng sức mạnh vô hình đang xâm nhập cơ thể hắn, mọi thứ cũng vì đạo thân của hắn bị trảm nên mới ảnh hưởng tới bản thể.

“Đạo thân của Diệp Thành do hắn mà sinh ra, trước đó không phải chưa từng gặp nạn nhưng đạo thân mà chết mặc dù có ảnh hưởng tới bản thể nhưng về cơ bản không đáng ngại, đợi tới thời gian thì sẽ lại lần nữa hoá ra đạo thân.

Có điều lần này trước khi đạo thân của hắn chết lại không hề giống với bất cứ lần nào trước đây, nó liên luỵ đến căn cơ của bản thể, còn mang theo cả một luồng sức mạnh thần bí và mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể bản thể.

Còn hắn lại đang bị luồng sức mạnh này làm bị thương.

Vả lại điều khiến hắn không ngờ tới nhất chính là hắn cản bản không biết đạo thân xảy ra chuyện gì, thân là bản thể, vốn dĩ nên có kí ức của đạo thân nhưng đến cả đoạn kí ức đó của đạo thân cũng bị tiêu huỷ.

“Đại thần thông thế này, rốt cục là ai?”, Diệp Thành nheo mắt lại gần như chỉ còn một đường.

“Trần Dạ?”, phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn vẻ mặt lo lắng hỉ thăm dò.

“Ta không sao”, Diệp Thành gạt suy nghĩ qua một bên, hắn cố gắng kiểm soát luồng sức mạnh thần bí kia, dùng căn nguyên thánh thể để tiêu diệt nó sạch sẽ, sắc mặt tái nhợt của hắn dần lấy lại sắc hồng.

Thấy vậy, phía Hạo Thiên Huyền Chấn mới thở phào.

Đi thôi!

Diệp Thành khẽ lau đi dòng máu nơi khoé miệng, hắn là người đầu tiên bay về phía Tây Nguyên Quốc.

Tiếp sau đó, cả chặng đường đi Diệp Thành đều im lặng đến mức khiến người ta phải sợ, ánh mắt chốc chốc lại thâm trầm bất định.

Việc xảy ra đêm nay quá dị thường, hắn là bản thể mà cũng nghĩ không thông, những gì hắn có thể làm chỉ là chờ đợi, đợi tới khi thời khắc đến, lại lần nữa hoá ra đạo thân thì mọi việc đã xảy ra thế nào hắn mới có thể tường tận.

………..

Trong sơn mạch, trời đất như rung chuyển, đại quân đen kịt sát phạt đến, nếu nhìn kĩ thì đó chính là đại quân phân điện thứ tám của Thị Huyết Điện.

Thấy sơn mạch Hành Thiên nhuốm đỏ máu, điện chủ phân điện thứ tám phẫn nộ vì chín phần người nhuốm đỏ máu chính là người của phân điện thứ tám, quan trọng hơn cả đó là cả chặng đường di chuyển, đại quân của ông ta tổn thất nghiêm trọng, vả lại còn để Hạo Thiên thế gia chạy mất.

“Điện chủ, là thống lĩnh ba quân”, có người đưa thống lĩnh ba quân bị ghim trong hư thiên quay về.

“Có lẽ là bị một kiếm đâm chết”, một thống lĩnh trầm ngâm.

“Đúng là không ngờ Hạo Thiên thế gia lại mạnh như vậy”.

“Huyết Khung đâu? Tới chưa?”, điện chủ phân điện thứ tám hắng giọng.

“Vừa có tin báo về, còn…còn đang ở cổ thành Thiên Táng ạ”.

“Khốn khiếp”, điện chủ phân điện thứ tám gằn lên phẫn nộ, “tên Huyết Khung đó được lắm, phân điện thứu tám của ta vì chặn Hạo Thiên thế gia mà tổn thất nghiêm trọng, còn ngươi lại trốn chui lủi ở cổ thành Thiên Táng để xem kịch”.

“Điện chủ, vậy chúng ta…”

“Nhiệm vụ là của phân điện thứ chín, hắn không đuổi theo thì ta dựa vào cái gì mà phải ra mặt”, điện chủ phân điện thứ tám lạnh giọng, “truyền lệnh dọn dẹp chiến trường, quay về phân điện thứ tám”.
Chương 1091: Thuận thì sống

“Đây…”, tất cả thống lĩnh đều nhìn sang điện chủ phân điện thứ tám, “cứ rút về như vậy thì rất khó ăn nói với Thị Huyết Điện Chủ”.

“Tên Huyết Khung đó dám ngang nhiên tính kế với ta, ta còn sợ cái gì?”, điện chủ phân điện thứ tám hắng giọng, ông ta lập tức xoay người bước vào hư không.

………

Bên trong một rặng núi lớn của thế giới người phàm, Hạo Thiên thế gia dừng chân.

“Thời gian ba phút để hồi phục linh lực”, giọng Hạo Thiên Huyền Chấn vang vọng khắp Hạo Thiên thế gia.

“Thông tin của do thám báo về”, phía này, Hạo Thiên Huyền Hải bước tới, ông ta đưa ra một miếng ngọc giản.

Hạo Thiên Huyền Chấn nhận lấy khẽ bóp để lấy thông tin bên trong đó.

Ngay sau đó, ông ta chợt cau mày, “không đuổi theo kịp, không phải chứ?”

“Chín điện chủ của Thị Huyết Điện đấu đá lẫn nhau, chuyện phân điện thứ tám bằng mặt nhưng không bằng lòng cũng là chuyện thường tình”, Diệp Thành lên tiếng, “nhiệm vụ là của phân điện thứ chín, dù có không hoàn thành nhiệm vụ thì tội cũng là ở Huyết Khung, hiện giờ phân điện thứ tám phải chịu thiệt nên sẽ không dốc hết sức nữa”.

“Vậy thì lại lợi cho chúng ta rồi”, Hạo Thiên Huyền Hải bất giác bật cười.

“Quân đuổi theo có lẽ không có nhưng phía trước vẫn sẽ có chướng ngại”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “cho dù ở thế giới người phàm thì bất cứ lúc nào cũng sẽ có khả năng xảy ra biến cố”.

“Vây thì xuất phát thôi”, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức ra lệnh.

Sau đó, đúng như Diệp Thành nghĩ, phân điện thứ tám không đuổi theo.

Nhưng cũng đúng như hắn nói, những rào cản phía trước không hề ít, nhưng về cơ bản đều là những gia tộc phụ thuộc Thị Huyết Điện, còn phân điện của Thị Huyết Điện không phải ngu ngốc, không một kẻ nào muốn đem theo người của mình liều chết với Hạo Thiên thế gia.

Không có đội quân tú sĩ nào có thể địch lại được Hạo Thiên thế gia nên Diệp Thành không cảm thấy áp lực.

Cả chặng đường, bọn họ có thể coi là đi đường suôn sẻ, thế giới người phảm yên bình vì trận đại chiến của bọn họ mà phảng phất mùi máu tanh.

Vào đêm, Hạo Thiên thế gia vừa xông phá kẻ địch chặnd dường thì lại lần nữa dừng chân ở một rặng núi, vả lại người nào người nấy rõ vẻ mệt mỏi, tất cả y phục đều nhuốm máu, không biết bao nhiêu người mất đi cánh tay hay phần chân, có thể thấy trận đại chiến khốc liệt tới mức nào.

Trên một đỉnh núi, Diệp Thành lột bỏ lớp y phục nhuốm máu, hắn vội vàng vận chuyển bí pháp Tiên Luân Thiên Sinh.

Cả chặng đường hắn đóng vai trò vô cùng quan trọng, là thống soãi tuyệt sát quân địch, có vài lần đại chiến, hắn còn liên tiếp trảm sát tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên tầng thứ sáu của Thị Huyết Điện, chiến tích kinh người, cũng chính vì vậy nên cho dù có khí huyết thánh thể dồi dào thì trông hắn cũng vô cùng thảm hại.

Đoạn đường tiếp theo của bọn họ lại thuận lợi hơn nhiều.

Mãi tới đêm thứ hai, bọn họ mới gặp phải sự ngăn trở, nhưng vẫn không phải là người của phân điện nào ở Thị Huyết Điện mà là một vài gia tộc nhỏ phụ thuộc Thị Huyết Điện, nói thẳng ra là bia đỡ đạn.

Có những gia tộc phụ thuộc ngăn cản nhưng lại không có mấy tác dụng, bọn họ cứ thế mở đường mà đi.

“Đi qua ngọn núi kia chính thì không còn cách Tây Nguyên Quốc xa nữa”, Hạo Thiên Huyền Hải lại lần nữa mở địa đồ.

Dù vậy nhưng Diệp Thành lại như không nghe thấy gì, đại quân mà hắn chỉ huy bước ra khỏi Hạo Thiên thế gia sau đó dừng lại ở vị trí cách đó trăm trượng, Diệp Thành chăm chú quan sát ngọn núi phía đối diện.

Thân có Tiên Luân Nhãn, hắn có thể nhìn ra những gì mà Hạo Thiên thế gia không thể nhìn ra được, và ngọn núi phía đối diện kia có chứa khí tức bí hiểm, số lượng không hề ít.

“Chỉ dựa vào trận dung của các ngươi mà đòi ngăn cản chúng ta?”, Diệp Thành lên tiếng như thể có thể trông thấy một người trung tuổi mặc chiến giáp dù cách cả hư không mịt mờ, rõ ràng, đó là kẻ cầm đàu.

Nghe vậy, Hạo Thiên thế gia lập tức rút sát kiếm chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

Đợi đã!

Không đợi khai chiến, người đàn ông trung tuổi kia bước ra khỏi đỉnh núi.

“Triệu Hùng?”, Hạo Thiên Huyền Chấn trông thấy người này tư xa và thẫn thờ như thể nhận ra đó là ai.

“Là ta”, người đàn ông trung tuổi mặc áo giáp thở dài.

“Bao năm không gặp, ngươi vẫn khí thế như vậy”, Hạo Thiên Huyền Chấn lạnh giọng lên tiếng.

“Huyền Chấn đạo hữu, phải gặp nhau trên chiến trường, thật chẳng còn cách nào khác”, Triệu Hùng hít vào một hơi thật sâu, “Thị Huyết Điện quá mạnh, chúng ta không thể không phục tùng, vả lại bọn chúng bắt đi con của ta”.

“Chỉ một câu, nếu chiến thì nhà họ Triệu bị gạch tên xoá sổ, nếu hàng theo ta về Nam Sở”, không đợi Hạo Thiên Huyền Chấn lên tiếng, Diệp Thành đã nói trước, “nếu quy thuận thì Thiên Đình sẽ dốc sức giúp đỡ cứu con của ông”.

“Đây…vị này là…”, Triệu Hùng liếc nhìn Diệp Thành.

“Gọi ta Diệp Thành là được”.

“Diệp…Diệp Thành?”, Triệu Hùng sững người, “không…không phải ngươi chết rồi sao?”

“Ta nói này, đạo hữu có thể tìm hiểu kĩ càng được không?”, Hạo Thiên Huyền Hải liếc nhìn Triệu Hùng, “hắn là vị Vương của Thiên Đình ở Nam Sở, nếu như nói năng tuỳ tiện sẽ phải chết đấy, ngươi có tin không?”

Nghe vậy, sắc mặt Triệu Hùng tái nhợt, nếu không phải hôm nay được gặp thì ông ta cũng không thể ngờ Diệp Thành bị người ta đồn đã tự nổ nay vẫn còn sống.

“Tiền bối, chúng ta không có nhiều thời gian, tiến bối nói ra lựa chọn của mình đi”, Diệp Thành nhìn thẳng vào Triệu Hùng.

“Ngươi thật sự có thể cứu được con của ta sao?”, Triệu Hùng nhìn Diệp Thành với ánh mắt mong chờ.

“Ta không dám đảm bảo nhưng ta sẽ cố gắng hết sức”, Diệp Thành đáp lời, “con của tiền bối đương nhiên quan trọng nhưng tiền bối nên biết mình là chủ của gia tộc, phải chịu trách nhiệm với cả gia tộc”.

“Chúng ta quy thuận”, Triệu Hùng không nghĩ nhiều lập tức đáp lời, so với Thị Huyết Điện thì ông ta muốn dựa vào Thiên Đình ở Nam Sở hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK