Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường cùng!

Niềm tin vững chắc của Diệp Thành bị quét sạch từng chút, sức mạnh của Huyền Linh Chi Thể chèn ép khiến hắn không thể trở mình.

Vào lúc nguy cấp, một bí pháp nâng cao sức chiến đấu trong thời gian ngắn chợt loé lên trong đầu Diệp Thành, khiến cho đôi mắt huyết sắc của hắn loé lên một tia sáng.

“Liễu Dật sư huynh, hy vọng cấm thuật của huynh có thể giúp đệ thoát khỏi khó khăn”, đột nhiên Diệp Thành nhắm mắt lại.

“Đã có cảm giác sẽ chết rồi sao?”, Diệp Thành nhắm mắt, trong mắt những người quan sát trận đấu hắn đã được coi là từ bỏ kháng cự, nhắm mắt chờ chết, vì hoa sen khổng lồ đó đã gần như khép lại hoàn toàn.

“Đây chính là kết cục của việc động đến Chính Dương Tông ta”, cho đến lúc này Thành Côn mới nở nụ cười nham hiểm, rồi lại lười biếng nằm xuống ghế.

Ở bên này, Sở Huyên lại đứng lên, thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhìn chiến đài, tim đau như bị từng mũi kim châm, như thể người quan trọng nhất của cô sẽ biến mất trên thế giới vào giây tiếp theo vậy.

“Quỳ xuống cầu xin có thể ta sẽ cho hắn toàn thây”, lúc này giọng nói u ám của Thành Côn lại vang vọng khắp khán đài.

“Ông…”, lời này của Thành Côn khuấy động ba tầng sóng, người của Hằng Nhạc Tông đồng loạt đứng bật dậy, trong mắt là sát khí không thể kiềm chế.

Nhìn thấy sát khí trong mắt mấy người Dương Đỉnh Thiên, Thành Côn hừ lạnh: “Nếu đã vậy thì đừng trách Chính Dương Tông ta độc ác”.

“Chờ đã”, Sở Huyên vội vàng bước lên.

“Muộn rồi”, Thành Côn cười khẩy, sau đó nhìn lên chiến đài: “Băng Nhi, giết Diệp Thành đi”.

“Giết ta, cô ta xứng sao?”, Thành Côn vừa dứt lời, tiếng gào thét đã vọng ra từ trong hoa sen khổng lồ sắp đóng lại.

“Chết tiệt, thế này rồi vẫn chưa chết”, trong khoảng không, Đông Hoàng Thái Tâm đột nhiên chửi tục một câu, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc không thể che giấu.

“Mở ra cho ta”, lời của hắn ta vừa dứt, chiến đài bên dưới lại vang lên tiếng gầm của Diệp Thành, hoa sen khổng lồ vừa khép lại đột nhiên vỡ tung, toàn thân hắn đẫm máu, mạnh mẽ sát phạt lao ra ngoài.

“Sao… sao có thể?”, cấm pháp của tam tông bị phá vỡ, ba Cơ Tuyết Băng đồng loạt lùi về sau, đồng thời phụt ra một ngụm máu, ba đôi mắt đẹp đều nhìn Diệp Thành với vẻ khó tin.

“Huynh ấy làm bằng cách nào vậy?”, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng không còn thờ ơ nữa mà là vẻ sửng sốt rõ ràng.

Cô ta là Huyền Linh Chi Thể, hiểu rất rõ sức mạnh của cấm pháp Huyền Linh, nếu thi triển nó thì thậm chí có thể ép chết một người ở cảnh giới Linh Hư, thế nhưng bây giờ nó lại bị một người ở cảnh giới Nhân Nguyên phá vỡ, điều này mới khiến cô ta không thể tin được.

“Không ngờ hắn lại đột phá được cấm cố tuyệt sát”, mọi người tứ phía đều kinh ngạc, vẻ mặt Thành Côn cũng đột ngột thay đổi.

“Ngươi quả nhiên không khiến sư phụ thất vọng”, Sở Huyên sắc mặt tái nhợt, cơ thể khẽ run lên, trong đôi mắt đẹp chợt nhoà.

“Tiểu tử này nghịch thiên rồi!”

“Hế? Sao tóc đen của hắn lại bạc vậy?”, trong tiếng kinh ngạc của mọi người, có người bật thốt lên.

Lời này vừa dứt, mọi người lại nhìn về Diệp Thành đang lơ lửng giữa không trung, trên mái tóc đen dài của hắn có rất nhiều sợi tóc trắng, không chỉ vậy, đầu mày hắn còn có phù văn kỳ lạ.

“Cấm pháp Thiên Tế”, Dương Đỉnh Thiên và Liễu Dật của Hằng Nhạc Tông thốt lên, nhìn chằm chằm vào phù văn nơi đầu mày Diệp Thành.

Không chỉ họ mà rất nhiều người đang có mặt ở đây cũng đã nhìn ra, họ biết phù văn trên đầu mày Diệp Thành chỉ khi vận dụng cấm pháp Thiên Tế thì nó mới hiển hiện.

Trong mắt mọi người loé lên một tia sáng, dường như họ đã đoán được Diệp Thành đột phá sự trói buộc của Cơ Tuyết Băng bằng cách nào, chắc chắn hắn đã dùng cấm pháp Thiên Tế thiêu đốt tinh huyết, nâng cao thực lực trong thời gian ngắn nên mới phá được.

“Không ngờ hắn còn biết cả cấm pháp Thiên Tế, thần thông rồi sao?”, sau khi kinh ngạc, mọi người lại sửng sốt.

“Dù thế nào hắn cũng vẫn sống sót”.

“Thật bất ngờ, thật sự rất bất ngờ”.

Bát Hoang Trảm!

Trong tiếng thảng thốt của mọi người, Diệp Thành vừa tăng vọt sức chiến đấu đã vung đại đao lên chém ra một đao mang dài tám trượng.

Vì sức chiến đấu của hắn tăng vọt nên đao Bát Hoang Trảm này bá đạo hơn bất cứ lần nào trước đó, đến mức một Cơ Tuyết Băng không dám chống cự mà phải ba Cơ Tuyết Băng hợp lại, sau đó mỗi người tự tạo kết ấn, ngưng thành lá chắn bảo vệ tam sắc khổng lồ.

Rắc! rắc!

Âm thanh nứt vỡ của các phiến đá trên chiến đài liên tục vang lên, đè nặng khiến chiến đài nứt ra thành một đường, lan tới tận mép đài.

Ầm!

Dưới sự chú ý của bao người, Diệp Thành chém một đao vào lá chắn bảo vệ tam sắc kia.

Ngay lập tức, lá chắn bảo vệ tam sắc vỡ tan, đao mang chém lên linh kiếm do ba Cơ Tuyết Băng ngưng tụ.

Keng!

Tiếng va chạm của kim loại cực kỳ rõ ràng, ba Cơ Tuyết Băng bị một đao của Diệp Thành chém nửa quỳ xuống đất, cả chiến đài nứt đôi, Cơ Tuyết Băng phụt máu tại chỗ, lại thêm phản phệ của cấm pháp Huyền Linh khiến sắc mặt cô ta thoáng chốc trắng bệch.

Cảnh tượng này như đóng băng vào thời điểm này.

Đây là cảnh tượng khiến mọi người kinh hãi nhất, Huyền Linh Chi Thể với truyền thuyết bất bại bị chém nửa quỳ xuống đất dưới con mắt của đông đảo mọi người, hơn nữa ba Huyền Linh Chi Thể hợp lực cũng không phải đối thủ của một tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên.

Giờ phút này mọi người bắt đầu nghi ngờ về truyền thuyết bất bại chưa hẳn là bất bại.

Cơ Tuyết Băng bây giờ đang ở cảnh giới Chân Dương, mà Diệp Thành ở phía đối diện chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, cách xa những một cảnh giới lớn! Huyền Linh Chi Thể chiến đấu với người ở cùng cảnh giới luôn bất bại, bây giờ sự chèn ép của cảnh giới tuyệt đối cũng bị một đao chém cho nửa quỳ, còn có thể nói huyền thoại bất bại là thật sao?

“Bích Du, hắn không cần cùng cảnh giới với con, con đã thất bại hoàn toàn rồi”, trên ghế ngồi, lão già Gia Cát Vũ vuốt râu nói.

“Con… con biết”, chính Bích Du cũng không phát hiện, giờ phút này cô ta đã sững sờ nhìn chiến đài, nói cũng hơi run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt. Cô ta đã từng khinh thường cảnh giới Nhân Nguyên, nhưng bây giờ thực lực của hắn đã trên cô ta, nếu cùng cảnh giới tin rằng cô ta thua chắc.

“Xem ra Huyền Linh Chi Thể cũng không phải bất bại”, âm thanh bàn tán xôn xao từ bốn phương lần lượt vang lên.

“Sao… sao có thể?”, Thành Côn lại đập tay lên ghế bên cạnh, Diệp Thành gặp nguy nan mà vượt qua nên trở nên mạnh mẽ hơn, còn chém cho ba Cơ Tuyết Băng nửa quỳ dưới đất, đây là một cái tát rất mạnh giáng thẳng vào mặt Thành Côn.

Ầm!

Trên chiến đài vang lên tiếng nổ ầm vang, khi mọi người nhìn lên thì thấy Diệp Thành đã bị chấn động lùi về sau, cơ thể ngã xuống làm vỡ chiến đài.

Còn Cơ Tuyết Băng đối diện hắn đã lảo đảo đứng dậy, hơn nữa hai Cơ Tuyết Băng đã hoá thành khói xanh, điều này có nghĩa là cấm pháp Nhất khí hoá tam thanh đã hết giờ thi triển, ba Cơ Tuyết Băng lại trở về thành một.

Nhưng mọi người đều biết Huyền Linh Chi Thể vẫn chưa thua, có lẽ cô ta vẫn là người chiến thắng cuối cùng, vì cô ta còn rất nhiều chiêu chưa sử dụng, cũng chưa sử dụng binh khí bản mệnh và tấn công linh hồn.

“Huynh thật sự khiến ta rất ngạc nhiên”, Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng lau vết máu bên khoé miệng.

“Muội đã bao giờ coi trọng ta?”, khoé miệng Diệp Thành cũng trào máu, câu trả lời của hắn vẫn như lúc trước.

“Nhưng huynh vẫn không thể đánh bại ta”.

“Chưa đến phút cuối, ai thắng ai thua vẫn chưa biết được”, Diệp Thành hờ hững trả lời.

Mà hắn vừa nói xong, trong cơ thể hắn cũng có hai đạo khí kim sắc bay ra, đáp xuống hai bên trái phải của hắn, sau đó dưới sự chú ý của mọi người, ngưng tụ thành hai Diệp Thành khác.

“Nhất khí hoá tam thanh”, Đông Hoàng Thái Tâm đang uể oải nằm trên ghế trong hư không bất giác ngồi thẳng dậy.

“Không ngờ hắn còn biết cấm pháp này…”, Phục Nhai và Huyền Thần cũng cực kỳ kinh ngạc: “Cấm pháp vô thượng trong truyền thuyết trở thành mớ rau ngoài chợ từ bao giờ thế? Huyền Linh Chi Thể biết, không ngờ một tiểu tử ở cảnh giới Nhân Nguyên cũng biết”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK