Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhược Hi?





Diệp Thành đờ đẫn lẩm bẩm, hắn vặn cổ nhìn đôi mắt long lanh kia.





Cô bé vẫn ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ trong sáng.





Diệp Thành nở nụ cười gượng gạo, hắn ôm cô bé vào lòng.





Không biết từ bao giờ cô bé mới dựa vào lòng Diệp Thành mà ngủ thiếp đi, chốc chốc lại dụi dụi đầu vào Diệp Thành, trong màn đêm yên tĩnh, thi thoảng cô bé lại nằm mơ và gọi mẹ.





Bên ngoài gió tuyết vẫn thổi mịt mờ, trên đại địa, ngôi miếu cũ này lại trở thành nơi duy nhất ấm áp.





Trong đêm đen, Diệp Thành dựa vào trụ đá chìm vào giấc ngủ.





Lúc này mái tóc hắn đã bạc trắng, khoé miệng râu ria mọc lởm chởm, khuôn mặt già nua hốc hác, y phục rách rưới tả tơi trông giống như một kẻ ăn mày hành khất, ai có thể ngờ nổi đây chính là Thánh Chủ Thiên Đình.





“Công chúa, nơi này có một cái miễu cũ”, bên ngoài căn miếu cũ kĩ chợt vang lên giọng nói này.





“Gió tuyết to quá, chúng ta lánh tạm ở đây đã”, ngay sau đó liền có giọng nữ trong trẻo vang lên.





Không lâu sau đó, cánh cửa của ngôi miếu cũ kĩ liền bị đẩy ra, gió tuyết trắng toát thổi bạt tới, một người mặc áo lông vũ bước vào, đây là một thư sinh hoặc có thể nói là một thư sinh nữ giả trang nam.





Phía sau cô còn có vài người mặc y phục đen, người nào người nấy tay cầm binh khí, toàn thân có luồng khí lạnh băng, còn lạnh hơn cả gió tuyết.





“Có người?”, một người mặc y phục đen thẫn thờ nhìn đống lửa, ánh mắt lúc này mới dừng lại ở Diệp Thành và Nhược Hi đang ngủ say.





“Đóng cửa lại đi, đứa trẻ sẽ lạnh”, Diệp Thành bị đánh thức, hắn mở đôi mắt đờ đẫn, giọng nói khản đặc.





“To gan, ngươi có biết…”





“Lui xuống”, người mặc y phục đen kia còn chưa nói xong đã bị nữ tử mặc áo lông vũ ngắt lời.





“Công chúa, đây…”





“Lui xuống”, nữ tử kia nói rồi nhấc chân bước đi, ánh mắt nhìn Diệp Thành, cô quỳ gối giơ tay ra thăm dò, bàn tay vén mái tóc bạc trắng rối bời đang che lấp một nửa khuôn mặt Diệp Thành.





“Đúng…đúng là huynh rồi”, sau khi khuôn mặt mỏi mệt kia hiện ra trong tầm mắt, đôi mắt của nữ tử chợt nhoà đi.





Diệp Thành ngẩng đầu, ánh mắt vô hồn, hắn nheo mắt nhìn nữ tử trước mặt, mặc dù khuôn mặt đó quen thuộc nhưng trong kí ức vụn vỡ của hắn, hắn không hề tìm nổi bất cứ kí ức nào liên quan đến cô.





“Cô là ai?”, Diệp Thành vẫn lên tiếng với giọng nói khàn khàn.





“Ta là Liễu Như Yên đây”, nữ tử kia nắm chặt hai bên vai Diệp Thành, đôi mắt nhoà nước, “huynh còn nhớ ta không?”





“Ta không biết”, Diệp Thành lắc đầu.





“Sao huynh lại có thể…”





“Công chúa, thần trí của người này hình như không được bình thường”, phía sau, một người mặc y phục đen lên tiếng nhắc nhở.





“Thần trí không bình thường?”, Liễu Như Yên sững người, cô nhìn biểu cảm đờ đẫn đó của Diệp Thành rồi lại nhìn mái tóc bạc rối bời, y phục tả tơi, râu ria lởm chởm, đây đâu phải là một vị tiên mà trước kia làm loạn cửu tiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK