Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh





“Ngoan ngoãn chèo thuyền, đừng nhiều chuyện”, Diệp Thành mắng một tiếng, sau đó còn tịch thu túi đựng đồ của ông ta: “Có nghề tử tế không làm, cứ thích đi ăn cướp”.





“Ngươi… Ngươi để lại cho ta một ít đi”, ông ta nhìn chòng chọc vào túi đựng đồ của mình.





“Không đánh chết ông ngay đã là tốt lắm rồi còn xin giữ lại một ít”, Diệp Thành liếc nhìn ông lão chèo thuyền: “Còn nữa, rốt cuộc ông là thứ gì hả? Ta chưa thấy yêu thú nào có diện mạo như ông cả, rất mới lạ”.





“Ngươi không cần quan tâm ta là thứ gì”, ông lão chèo thuyền hét to, xoay người nhảy vào tinh hải.





“Còn muốn chạy?”, Diệp Thành phất tay thò vào tinh hải, ông lão chèo thuyền vừa mới nhảy vào đã bị xách ra.





“Cho ông chạy này, chạy này”, Diệp Thành ấn ông ta xuống đất, không nhiều lời đánh liên tục lên đầu lên mặt, đến khi ông ta nằm bò ra đất không dám thở mạnh mới thôi.





Nhận một trận đòn, lúc này ông ta mới thật sự ngoan ngoãn, vốn trông đã chẳng ra sao, bị Diệp Thành đánh cho lại càng thảm hại.





Diệp Thành lại khá nhàn nhã, ngồi hai chân vắt chéo, vừa ngân nga vừa kiểm tra chiến lợi phẩm.





Phải nói rằng bảo bối trong túi đựng đồ của ông ta thật sự không ít, chỉ riêng nguyên thạch đã có đến mấy trăm nghìn, những thứ linh tinh khác cộng lại cũng là một khối tài sản không nhỏ, xem ra mấy năm nay ông ta cướp của không ít người.





Hế?





Đang lục, Diệp Thành chợt lấy một món đồ từ trong túi đựng đồ ra.





Đó là một cuộn tranh, trên đó vẽ một nữ tử, người vẽ có lẽ đã dùng cả trái tim mình để vẽ, khiến nữ tử trong tranh sinh động như thật, dù là tranh nhưng đôi mắt đẹp như nước ấy dường như có gợn sóng lăn tăn, dung nhan tuyệt thế khiến mắt Diệp Thành ậng lên giọt nước long lanh.





Sở Huyên, Sở Linh, là các nàng sao?





Diệp Thành giơ tay run rẩy vuốt ve người trong tranh, nữ tử trong tranh chẳng phải người mà hắn vẫn luôn mong nhớ hằng đêm sao?





Tên này điên rồi!





Thấy Diệp Thành như vậy, ông lão chèo thuyền lẩm bẩm một câu, vừa rồi còn đang ngâm nga sao thoáng chốc đã nước mắt đầm đìa rồi? Người trong tranh xinh đẹp còn có thể khiến ngươi phát khóc cơ à?





Diệp Thành lau nước mắt, giơ tay lên túm ông lão chèo thuyền lại, đôi mắt đen thâm thuý nhìn chằm chằm ông ta: “Nói, ông nhìn thấy nữ tử trong tranh ở đâu? Thành thật trả lời ta”.





“Chưa… Chưa thấy bao giờ”, ông ta vội vàng nói, có lẽ ánh mắt của Diệp Thành quá đáng sợ khiến toàn thân ông ta đều run lên.





“Bức tranh này từ đâu mà có?”, thấy ông ta không nói dối, Diệp Thành lại cất giọng sắc bén hỏi.





“Nhặt… Nhặt được”, giọng ông ta hơi run.





“Nhặt ở đâu? Khi nào?”





20220511090533-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK