Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dừng!

Không biết từ bao giờ, Diệp Thành từ không trung đáp xuống và dừng lại.

Có thể thấy khoảng không gian mà hai người bọn họ đứng đều méo xệch cả đi, còn mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ nhìn thấy rõ linh hồn của Lăng Hạo đã lìa khỏi xác.

Cuối cùng, Diệp Thành cũng thả Lăng Hạo ra, lúc này, Lăng Hạo đang trong tình trạng hôn mê, bay từ trong không trung xuống.

Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn lảo đảo giữa hư không. Mặc dù hắn không bị hồn lìa khỏi xác nhưng cũng hoa mắt chóng mặt, chỉ cảm thấy chân mềm nhũn giống như dẫm phải cây bông vải.

Thắng rồi?

Tên này thắng rồi, hắn dựa vào cách quái dị mà chiến thắng nên không làm mất mặt Thiên Tông thế gia.

Bên dưới, các đệ tử của Thiên Tông thế gia đỡ lấy Lăng Hạo, ngay sau đó, Lăng Hạo chợt tỉnh lại, hắn thở dốc liên tục.

“Xếp thứ năm mươi trên bảng xếp hạng Phong Vân quả nhiên danh bất hư truyền”, sau hồi yên tĩnh, Thiên Tông Lão Tổ mới mỉm cười ôn hoà.

“May mắn, may mắn thôi ạ”, Diệp Thành gãi đầu, hắn lảo đảo bước đến.

“Tiểu hữu, có thể tới rừng trúc của ta một lát không?”, Thiên Tông Lão Tổ mặt mày ôn hoà nhìn Diệp Thành. Một người có thân phận như ông ta mà lại mời một tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư thật khiến cho mấy người phía Sở Thiên Chấn phải bất ngờ.

Mặc dù rất muốn tận dụng Truyền Tống Trận để rời đi luôn nhưng Diệp Thành vẫn gật đầu đồng ý, đó là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, đường đường là lão tổ của Thiên Tông thế gia, sao hắn không nể mặt cho được chứ?

Cả hai người một người đi trước một người đi sau, cứ thế đi hướng về phía khu rừng trúc nhỏ của Thiên Tông Lão Tổ.

“Ông ta…”, đi theo sau Thiên Tông Lão Tổ, Diệp Thành chốc chốc lại cau mày.

Vì hắn cảm nhận được khí tức của Thiên Tông Lão Tổ không ổn định. Mặc dù hí thế mạnh mẽ nhưng lại hỗn loạn, lúc mạnh lúc yếu.

“Không phải ông ấy bị tổn thương gì chứ?”, Diệp Thành nghĩ thầm nhưng không dám dùng Tiên Luân Nhãn nhìn vào linh hồn của Thiên Tông Lão Tổ vì trong giới tu sĩ, nhìn trộm linh hồn của tiền bối là điều đại kị.

Vào khu rừng trúc nhỏ, Diệp Thành bắt đầu nhìn trái nhìn phải.

Khu rừng này trông hết sức bình thường nhưng huyền cơ bên trong lại vô cùng thâm sâu, bên trong này ẩn chứa rất nhiều ngưng linh trận pháp, vả lại trong địa thế toạ lạc còn có càn khôn, bên trên hấp thu được tinh hoa của nhật nguyệt, bên dưới ngưng tụ tinh lực đại địa, là tiểu thánh địa tu luyện đắc địa hiếm có.

“Tiểu hữu, ta có thể biết sư phụ của tiểu hữu là ai không?”, vừa ngồi xuống, Thiên Tông Lão Tổ đã mỉm cười nhìn Diệp Thành.

“Cái này…”, Diệp Thành muốn nói với Thiên Tông Lão Tổ nhưng hắn vẫn cố giữ kín, lúc này hắn đang mang thân phận của Tần Vũ, đương nhiên không thể nói là Sở Huyên, hắn không phải Tần Vũ, đương nhiên cũng không biết sư phụ của Tần Vũ là ai cho nên mới trả lời có phần đắn đo.

“Sư phụ của con không cho con nói”, cuối cùng, Diệp Thành bịa đại một lý do.

“Ta có thể hiểu”, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu cười nói: “Có thể khẳng định một điều, vị đạo hữu đó là một người uyên thâm, nếu không thì cũng không thể có được một đệ tử là thiếu niên anh tài như vậy”.

“Tiền… tiền bối quá khen rồi ạ”, Diệp Thành cười xoà nhưng lại thầm nhủ, ông nói như vậy chắc không phải chỉ để khen ta chứ, có gì thì cứ nói thẳng đi, ta còn phải về nhà nữa. Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter

Quả nhiên, Thiên Tông Lão Tổ lại cười, hỏi: “Không biết tiểu hữu đã cưới vợ chưa?”

“Cưới vợ?”, Diệp Thành sững người, hắn lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Chưa ạ?”

“Vậy tiểu hữu thấy Yên Nhi và Vân Nhi nhà ta thế nào?”

Hiểu rồi!

Lời này của ông ta khiến Diệp Thành hiểu ra dụng ý, chẳng phải ông ta muốn làm ông mai sao?

Nghĩ lại thì Diệp Thành mới hiểu rõ dụng ý bên trong. Thiên Tông Lão Tổ không chỉ coi trọng thực lực của hắn mà còn coi trọng sư phụ, người đứng sau Tần Vũ.

Diệp Thành lại liên tưởng tới cảnh tượng của Thiên Tông thế gia lúc này, bọn họ và Thị Huyết Điện đối đầu nên mong nhanh chóng tìm được đồng minh, còn thế lực đứng sau Tần Vũ đương nhiên là một sự lựa chọn không tồi.

Giữa các thế lực trong giới tu sĩ hay lấy việc liên hôn ra để dàn xếp vấn đề chính trị, Diệp Thành đương nhiên hiểu.

Phía đối diện, Thiên Tông Lão Tổ thấy Diệp Thành trầm ngâm thì không làm phiền, ông ta vẫn chờ đợi câu trả lời của hắn.

“Tiền bối ạ, đa tạ tiền bối đã đánh giá cao, có điều sư phụ của con đã chọn vợ tương lai cho con rồi ạ”, Diệp Thành cười nói.

Lời này của hắn khiến Thiên Tông Lão Tổ bất giác thở dài, mắt ông ta chợt lãnh đạm, khoé miệng còn có máu trào ra.

“Vậy thì ta đã lỗ mãng rồi”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ lau đi vết máu nơi khoé miệng rồi thở dài.

Phía này, Diệp Thành vô thức nheo mắt, sau khi quay lại trạng thái bình thường, hắn mới mím môi hỏi thăm dò: “Tiền bối, có phải người bị đạo thương không?”

Nghe vậy, Thiên Tông Lão Tổ bất giác cau mày: “Tiểu hữu biết?”

“Vì con từng bị đạo thương?”

“Từng bị đạo thương?”, nghe Diệp Thành nói vậy, Thiên Tông Lão Tổ bất giác nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, đợi tới khi đảo mắt một lượt xung quanh ông ta mới hỏi ý tứ: “Tiểu hữu nói mình từng bị đạo thương, như vậy nghĩa là đã chữa khỏi đạo thương rồi?”

“Đương nhiên ạ”, Diệp Thành cười đáp: “Đạo thương mặc dù đáng sợ nhưng cũng không phải không thể chữa trị”.

Thiên Tông Lão Tổ đột nhiên đứng dậy, dùng hai tay nắm lấy tay Diệp Thành, trạng thái hết sức kích động. Ông ta nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt mong mỏi: “Tiểu hữu có biết làm thế nào để chữa đạo thương không?”, “dùng thiên kiếp là có thể chữa trị ạ”, Diệp Thành cuối cùng cũng nói ra bí mật này, không phải vì điều gì khác mà vì hắn không muốn một lão gia gia hiền từ trước mặt lại chết nhanh chóng.

Thiên kiếp?

Trong mắt Thiên Tông Lão Tổ chợt loé lên ánh sáng, ông ta trầm ngâm một hồi rồi như sực tỉnh, có lẽ ông ta đã nghĩ thông một số điều gì đó.

Nhưng ngay sau đó, ông ta lại thở dài bất lực: “Với trạng thái hiện tại của ta, với tu vi hiện tại của ta thì tuyệt đối không thể dẫn ra được thiên kiếp”.

“Người già rồi thì không có thiên kiếp nhưng con có thiên lôi”, Diệp Thành mỉm cười, thiên lôi màu đen hiện trong lòng bàn tay, tiếng roẹt roẹt cho người ta cảm giác lo lắng.

“Tiểu hữu có thiên lôi sao?”, rõ ràng Thiên Tông Lão Tổ không ngờ tới điều này, ông ta tỏ ra bất ngờ.

“Với con mắt quan sát của tiền bối thì có thể nhìn ra được nguồn gốc của thiên lôi chứ ạ?”

“Đương nhiên rồi, thiên lôi này có uy lực vô cùng khủng khiếp. Nếu như lão phu đoán không nhầm thì thiên lôi của tiểu hữu có lẽ là có từ thiên kiếp, một đạo thiên lôi tàn lưu trong cơ thể tiểu hữu sau khi được tôi luyện hởi khí huyết của tiểu hữu thì được tiểu hữu sử dụng”, Thiên Tông Lão Tổ nói rồi ánh mắt sáng lên, khí tức có phần gấp gáp: “Thiên lôi của tiểu hữu có từ thiên kiếp thì có nghĩa rằng thiên lôi của tiểu hữu có thể chữa trị đạo thương?”

“Đúng vậy”, Diệp Thành mỉm cười: “Đạo thương của con cũng được chữa như vậy, đúng là thần kì”.

“Tiểu hữu, giúp ta chữa trị đạo thương, ta đồng ý bỏ ra bất cứ giá nào”, Thiên Tông Lão Tổ cố gắng kiềm chế sự xúc động, nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt hi vọng, thiếu niên đeo mặt nạ này chính là cứu tinh của ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK