Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thành bước ra, lần thứ hai cõng hắn ta trên lưng.





“Huynh đệ, cảm ơn ngươi!”





Chu Ngạo khàn giọng nói, mệt mỏi ngủ thiếp đi.





Diệp Thành mỉm cười chứ không nói gì, bước lên trời rồi bay ra khỏi Xích Diệm Tinh đầy ắp đau thương này.





A…





Màn đêm tĩnh lặng nhưng Xích Diệm Tinh lại không ngừng vang vọng tiếng gào thét thê lương.





Đó là Hoàng Lương, hắn ta đã bê bết máu, không còn hình dáng con người, tiếng kêu thảm thiết như lệ quỷ khiến người ta sởn tóc gáy.





Hắn ta hối hận rồi, hối hận vì đã chọc giận Chu Ngạo, để rồi chọc giận cả tên điên Diệp Thành.





Một nghìn năm là bao lâu? Mỗi ngày đều bị lăng trì, sự tra tần này nghĩ thôi đã thấy sống không bằng chết, so với những người nhà họ Hoàng đã chết thì hình phạt của hắn ta mới khiến người khác sợ hãi.





Ba phân thân của Diệp Thành như con rối, ngây ngốc giơ dao găm, một dao rồi lại một dao.





Mọi người vây xem vẫn chưa rời đi, nhìn Hoàng Lương thê thảm mà lòng sợ hãi.





“Giết ta! Giết ta đi!”





Hoàng Lương gần như khẩn cầu nhìn những người đang xem.





Thật sự có người không đành lòng, tiến lên tế ra sát kiếm, muốn giải thoát cho Hoàng Lương.





Nhưng người đó còn chưa hạ kiếm thì đầu đã lìa khỏi cổ, đến nguyên thần cũng bị phá huỷ.





“Ôi…”, mọi người giật mình, lui về phía sau một bước.





“Còn kẻ nào tiến lên nữa thì kết cục cũng sẽ như vậy”, trên cửu tiêu vang lên giọng nói uy nghiêm mà lạnh lẽo, đó là giọng của Diệp Thành, dù hắn đã ra khỏi Xích Diệm Tinh nhưng vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng ở đây.





Lời nói này vừa thốt ra, các tu sĩ lại lùi thêm một bước nữa.





Kẻ điên, đúng là kẻ điên!





Lùi mãi lùi mãi, có người quay người chạy mất, còn ai dám lo chuyện bao đồng nữa, tu sĩ tự cho là mình tốt bụng lúc nãy là một tấm gương đẫm máu.





“Giết ta đi! Giết ta đi!”





Nhìn các tu sĩ không ngừng lùi lại, Hoàng Lương gào thét cầu xin, khuôn mặt sợ hãi đầy nước mắt, hắn ta có thể tưởng tượng được một nghìn năm sau này sẽ phải trải qua như thế nào, thật sự còn khổ hơn chết.





“Nhân gian là địa ngục ta ban cho ngươi!”





“Sống là sự trừng phạt ta dành cho ngươi”





Trên cửu tiêu vẫn có tiếng nói vọng lại, vẫn là giọng của Diệp Thành, uy nghiêm mà lạnh lẽo, hắn đã đi xa nhưng vẫn dùng đại thần thông truyền âm về, đúng là hắn đã điên rồi, ngay cả hắn cũng không dám tin, sự phẫn nộ có thể khiến con người trở nên hoàn toàn điên cuồng thế này.





A…





Tinh thần của Hoàng Lương suy sụp, hắn ta bất tỉnh tại chỗ.





Nhưng hình phạt lăng trì nghìn năm sẽ không vì hắn ta ngất đi mà dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK