Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó trong hỗn độn có những tia chớp loé lên, từng tia sấm sét như du xà bay lượn, khí tức huỷ diệt bao trùm cả đất trời, hỗn độn nứt ra, nhẹ thì bay lên trời, nặng thì rơi xuống đất.





Nhưng sau khi hỗn độn hoá mở đất trời thì vẫn diễn hoá, đất trời trở nên sáng hơn, ban ngày ban đêm luân phiên, mặt trời trên cao phóng ra cả triệu tia sáng, mặt trời lơ lửng giữa bầu trời cũng toả ra ánh sáng bạc.





Trong đó có từng ngọn núi lớn nhô lên khỏi mặt đất, nguy nga hùng vĩ, bao la rộng lớn, sông dài xuyên đất, nuôi dưỡng sinh linh, vạn vật sinh sôi, tô điểm cho thế giới thuở sơ khai trở nên sống động, giống như một thế giới thực.





Đó… Đó là gì?





Bốn phía xôn xao, họ đã thấy rất nhiều ngoại đạo pháp tướng nhưng ngoại đạo pháp tướng lớn như của Diệp Thành thì là lần đầu tiên.





“Dùng hỗn độn diễn ra hoá thiên địa, hắn tu hỗn độn đạo”, một vị lão bối tu sĩ trầm giọng lên tiếng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.





Bùm!





Giữa những tiếng cảm thán, Thái Nguyệt Thần Hải của Hoắc Tôn và Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành va chạm, bùng nổ thần uy kinh thế.





Lập tức, Thái Nguyệt Thần Hải bị áp chế, Hoắc Tôn bị hất ra.





Không thể! Không thể nào!





Hoắc Tôn gào thét, hắn tự cho rằng đạo của mình là vô địch, nhưng lại bị Diệp Thành áp chế, hắn ta không thể chấp nhận sự thật này.





Không có gì là không thể!





Diệp Thành giống như man hoang tổ long, tay trái càn khôn, tay phải âm dương, càn khôn phối hợp, âm dương tương trợ, tung ra một đòn đỉnh phong.





A!





Hoắc Tôn hét lên giận dữ, cũng diễn hoá ra thần thông cái thế, một đòn xuyên qua thiên địa.





Bùm!





Lại là một cú va chạm kinh hoàng khác, khung cảnh vô cùng hùng tráng, những ngọn núi trập trùng bị san bằng trong chốc lát, đất trời như bị lu mờ.





Giết!





Hoắc Tôn lao tới, khí thế nuốt chửng sông núi, Thái Âm thần tàng run lên, lực huyết mạch như sông lớn cuộn trào, khí huyết ngút trời.





Diệp Thành không nói lời nào, lấy tư thái cường hãn đáp lại, khí huyết vàng kim phun ra, hừng hực như lửa, thánh thể hoàng kim tản ra ánh sáng chói mắt giống như sao trời, chiếm hết mọi ánh nhìn, trông hắn tựa như chiến thần, khí thế bao trùm bát hoang.





Mạnh… Mạnh quá!





Cho đến khi trốn xa hàng trăm nghìn trượng mới có người nhìn về nơi xa với khuôn mặt tái mét.











Vùng trời bên đó đã thành một nơi hỗn loạn, thần quang bay lượn, sấm chớp rền vang giống như có người đang độ kiếp vậy. Khí và mây đan xen, lôi và điện uốn lượn che khuất tầm nhìn của mọi người, họ chỉ nhìn thấy hai bóng dáng mờ mịt đang chiến đấu.





Nhiều người đã mở Thông Thiên Nhãn, muốn vén mây để có thể nhìn rõ tình hình trận chiến, nhưng khi sử dụng Thông Thiên Nhãn đồng thời cũng phải chịu đựng cơn đau nhức ở mắt.





“Huynh đệ, rốt cuộc hai người các ngươi ai là Diệp Thành?”, Trần Vinh Vân trốn sau lưng đạo thân Tinh Thần, trái tim nhỏ bé đập thình thịch.



“Ta tên là Diệp Tinh Thần”, đạo thân Tinh Thần ngoáy tai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK