Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi đến đó rồi?”, nghe Diệp Thành nói thế, vẻ mặt lười biếng của Thái Hư Cổ Long lập tức trở nên có sức sống, mắt nó sáng lên nhìn chín phân thân của Diệp Thành: “Ngươi đến đó sao không gọi ta để ta xem cùng với?”

“Vấn đề là ta bị mất liên hệ với ngươi! Thập Vạn Đại Sơn cũng như cấm địa hoang mạc, ngay cả mối liên hệ của bản thể với phân thân của ta cũng bị cắt đứt”.

“Vậy ngươi nói cho ta biết trong Thập Vạn Đại Sơn có gì?”

“Oán linh, tà linh, hài cốt của cao thủ cổ xưa và binh khí của họ, mặt đất màu máu, một số hình ảnh về ngọn núi lớn cổ xưa bị phân mảnh, còn có xương rồng, quan tài, xác chết, một đống đổ nát. Áp lực ở đó cực kỳ mạnh, chỉ là một thanh kiếm cắm trên mặt đất thì chúng ta cũng không dám lại gần, nơi đó cực kỳ đáng sợ…”

Có lẽ ngay cả Diệp Thành cũng không phát hiện những lời mình nói ra đều không mạch lạc.

Nghe Diệp Thành nói năng lộn xộn, không mạch lạc, Thái Hư Cổ Long nheo mắt, nó có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của Diệp Thành khi nói ra những điều này.

“Hơn nữa chúng ta đi ra từ con đường lúc vào, nhưng lối ra lại không phải lối vào ban đầu. Thập Vạn Đại Sơn chỉ cách thành cổ Thiên Long hai đến ba trăm nghìn dặm, nhưng sau khi chúng ta đi ra thì nó đã cách thành cổ Thiên Long ít nhất tám trăm nghìn dặm”, Diệp Thành lại nói.

“Còn có chuyện này nữa sao?”, hai mắt Thái Hư Cổ Long càng nheo vào sâu hơn.

“Khoảng cách năm trăm nghìn dặm, ta thật sự không thể nghĩ ra được, còn có…”, Diệp Thành nói rồi ngồi xổm trước Nam Minh Ngọc Thu, cố gắng đến gần hơn chút, hy vọng Thái Hư Cổ Long có thể thông qua phân thân nhìn thấy cô ta.

“Cô ấy là Nam Minh Ngọc Thu, con gái của Huyền Hoàng”, Diệp Thành giải thích: “Ta theo cô ấy vào đây, chúng ta tách ra khoảng một canh giờ, đến khi gặp lại thì cô ấy đã là một người điên”.

Thái Hư Cổ Long đã thông qua mối liên hệ giữa phân thân của Diệp Thành và bản thể mà nhìn thấy Nam Minh Ngọc Thu.

“Ngươi đã dùng Tiên Luân Nhãn nhìn thử chưa?’, một lúc lâu sau Thái Hư Cổ Long mới dời mắt.

“Nhìn rồi, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường”.

“Tiên Luân Nhãn cũng không nhìn ra thì ta lại càng không nhìn ra”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu bất lực: “Nhưng theo suy đoán của ta thì có lẽ cô ta đã nhìn thấy thứ gì không nên nhìn, vì thế mới bị sức mạnh nào đó trừng phạt”.

“Thứ không nên nhìn”, Diệp Thành lẩm bẩm, càng nhíu mày chặt hơn.

“Ta nghĩ khoảng cách chênh lệch năm trăm nghìn dặm mà ngươi vừa nói có lẽ là do áp lực của Thập Vạn Đại Sơn quá mạnh, vì thế gây ra sự hỗn loạn trong không gian”, Thái Hư Cổ Long nói ra suy đoán của mình: “Nhưng chênh lệch năm trăm nghìn dặm thì đúng là khó bề tưởng tượng”.

“Chờ đã, không đúng!”, Thái Hư Cổ Long dường như đã nghĩ ra điều gì đó, nó nghi hoặc nhìn chín phân thân của Diệp Thành: “Nam Minh Ngọc Thu ở bên cạnh ngươi là con gái của Huyền Hoàng? Vậy cô ta sống năm nghìn năm rồi sao?”

“Cô ấy bị Huyền Hoàng phong ấn”, Diệp Thành giải thích: “Chúng ta đi vào đây là để tìm kiếm dấu vết của Huyền Hoàng, nhưng không những không tìm được mà cô ấy còn bị điên”.

“Còn nữa”, Diệp Thành nói tiếp: “Lần trước ngươi nói thiên địa có sự thay đổi lớn, hẳn là có chuyện này. Nam Minh Ngọc Thu từng nói trước khi bị phong ấn, cô ấy ở cảnh giới Chuẩn Hoàng đỉnh phong, nhưng sau khi tỉnh lại đã bị giáng xuống còn Chuẩn Thiên đỉnh phong. Cô ấy nói đây không phải vấn đề phong ấn, mà là có sức mạnh vừa thần bí vừa mạnh mẽ đang áp chế thiên địa của Đại Sở”.

“Ta nói mà! Đại Sở này càng ngày càng quái dị”, Thái Hư Cổ Long nói lãnh đạm.

“Ngươi có biết chuyện về trận chiến giữa Huyền Linh Chi Thể và thanh niên thần bí kia không?”, Diệp Thành hỏi.

“Đương nhiên là biết rồi”, Thái Hư Cổ Long cảm thán: “Mạnh, mạnh một cách phi lý! Có lẽ đó là Thái Âm Chân Thể trong truyền thuyết, mười nghìn năm mới có một người xuất hiện”.

“Mười… Mười nghìn năm?”, với định lực của Diệp Thành mà nghe câu này cũng không khỏi sửng sốt.

“Ta không biết ngươi đã bao giờ nghe nói về huyết mạch Hỗn Độn Thể hoàn mỹ chưa. Tương truyền, một trong hai dòng huyết mạch mà Hỗn Độn Thể phân hoá ra có Thái Âm Chân Thể, mà tương ứng chính là Thái Dương Chân Thể. Thái Âm Chân Thể sở hữu sức mạnh Thái Âm, còn Thái Dương Chân Thể sở hữu sức mạnh Thái Dương, đây là hai đầu thái cực”.

“Một dòng huyết mạch do Hỗn Độn Thể hoàn mỹ phân hoá ra, chẳng trách mười nghìn năm cũng khó gặp”, Diệp Thành ngạc nhiên.

“Trong trí nhớ của ta, Thái Âm Chân Thể đều là sự tồn tại cực kỳ lợi hại, không ngờ ở Đại Sở nhỏ bé này không chỉ có Huyền Linh Chi Thể mà còn có cả Thái Âm Chân Thể”, Thái Hư Cổ Long tấm tắc: “Hỗn Độn Thể, Thái Âm Chân Thể, Thái Dương Chân Thể giống như nguyên lý Thái Cực sinh Lưỡng Nghi vậy. Hỗn Độn là Thái Cực, Thái Âm và Thái Dương là Âm Dương Lưỡng Nghi. Thái Cực có thể sinh ra Âm Dương, Hỗn Độn cũng có thể biến ra Thái Âm và Thái Dương. Điều ta muốn nói là sự kết hợp của hai dòng huyết mạch Thái Âm và Thái Dương có lẽ cũng có thể sinh ra Hỗn Độn Thể”.

“Vậy ngươi đã thấy Hỗn Độn Thể bao giờ chưa?”, Diệp Thành tò mò hỏi.

“Chưa thấy bao giờ”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu bất lực: “Huyết mạch hoàn mỹ đó mấy triệu năm cũng không thấy xuất hiện một lần”.

“Mấy triệu năm?”, Diệp Thành lại sửng sốt, ngờ vực hỏi: “Không phải chứ! Nếu Thái Âm Chân Thể mười nghìn năm xuất hiện một lần, vậy Thái Dương Chân Thể cũng khoảng mười nghìn năm là xuất hiện một người, lẽ nào Hỗn Độn Thể khó sinh ra vậy sao?”

“Nếu không thì ngươi nghĩ sao?”, Thái Hư Cổ Long ung dung trả lời: “Đây cũng là vấn đề xác suất. Mặc dù hai huyết mạch Thái Âm và Thái Dương Chân Thể mười nghìn năm có thể xuất hiện một lần, nhưng ngươi đừng quên một vấn đề, thời đại này có Thái Âm Chân Thể, chưa chắc Thái Dương Chân Thể cũng xuất hiện, và ngược lại, hơn nữa cho dù xuất hiện cùng một thời đại cũng chưa chắc có thể sinh ra Hỗn Độn Thể”.

“Bây giờ ta bắt đầu thực sự tin lời ngươi nói rồi”, Diệp Thành cân nhắc: “Có lẽ thật sự là vì thiên địa Đại Sở đang thay đổi nên mới dẫn đến sự xuất hiện của huyết mạch nghịch thiên Thái Âm Chân Thể”.

“Có lẽ sau này sẽ còn có nhiều huyết mạch nghịch thiên khác thức tỉnh nữa”, Thái Hư Cổ Long nhẹ giọng nói.

“Ta cảm thấy áp lực thật lớn!”

“Áp lực đương nhiên là có”, Thái Hư Cổ Long mỉm cười: “Nhưng ngươi phải luôn nhớ rằng không có huyết mạch nào là bất khả chiến bại cùng cấp, cho dù là Hỗn Độn Thể cũng không có ngoại lệ. Mặc dù Đại Sở rộng lớn, nhưng so với Huyền Hoang Đại Lục thì chỉ như hạt cát trên sa mạc thôi. Khi nào tới Huyền Hoang Đại Lục, ngươi sẽ phát hiện có rất nhiều huyết mạch nghịch thiên cùng xuất hiện, đó mới là thiên địa quần tinh sáng chói chân chính”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu.

“Không không, ta không lấy, ta cũng không nhìn thấy gì cả, đừng đuổi theo ta”, khi hai người nói chuyện thì Nam Minh Ngọc Thu ở bên cạnh đang run rẩy chợt hét lên, nhìn về một hướng với vẻ mặt sợ hãi.

“Lại nữa rồi”, Diệp Thành vội vàng tiến lên vỗ về Nam Minh Ngọc Thu.

Trên đường đi, trạng thái điên cuồng của Nam Minh Ngọc Thu khiến hắn rất đau đầu, dường như cô ta thực sự sợ hãi, luôn nghĩ rằng có người đang đi theo mình, nhưng khi Diệp Thành nhìn sang thì không thấy gì.

“Nó tới rồi, nó tới rồi”, Diệp Thành vừa bước tới, Nam Minh Ngọc Thu đã đẩy hắn ra, sau đó vung ra một chưởng.

Chết tiệt!

Diệp Thành chửi một tiếng rồi lại bước về phía trước. Bây giờ họ vẫn đang ở trong thông đạo không gian, hắn biết uy lực một chưởng của cô ta mạnh thế nào, bất cẩn một chút thôi là toàn bộ thông đạo không gian sẽ sụp đổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK