Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm! Đùng! Đoàng!

Tiếng nổ ầm vang vang lên liên tiếp, không chỉ kẻ mạnh của Thị Huyết Điện bên ngoài đang công phá kết giới mà còn có cả sự chấn động bên trong kết giới.

Lão già mặc đồ đen đã bị một nhóm trưởng lão của Thiên Tông thế gia tiêu diệt.

Lão già mặc đồ đen bị tiêu diệt, một nhóm trưởng lão xông lên, cứ thế bao quanh thân xác của lão ta, đợi tới khi tháo lớp mặt nạ của lão ta ra thì mọi người mới lạnh mặt và tỏ vẻ ngỡ ngàng.

“Lâm Thương Ưng là nội gián”.

“Thật không ngờ, chẳng trách mà Thị Huyết Điện có thể nắm bắt được linh sơn của Thiên Tông thế gia chuẩn xác đến vậy”.

“Cứ giết lão ta thế này thì dễ cho lão ta quá”.

Một nhóm trưởng lão mặt mày tức tối, bọn họ thấy rằng giết chết Lâm Thương Ưng như vậy là quá dễ dàng cho lão ta.

Khi mọi người còn đang mắng chửi thì một cánh tay đã vươn ra lục lọi trên người lão già mặc đồ đen, sau đó giật lấy túi đựng đồ của lão.

Cả nhóm trưởng lão nhìn mà thẫn thờ, lúc này mới quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Diệp Thành đang nhét túi đựng đồ vào ngực áo.

Hi hi hi…!

Diệp Thành cười trừ: “Quen…quen rồi, quen rồi”.

Ha ha…!

Sau giây phút thẫn thờ, nhóm trưởng lão bật cười một cách quái dị: “Quen là tốt, quen là tốt”.

Rầm!

Cả nhóm người đang nói chuyện thì tiếng động kinh thiên động địa vang lên, cả linh sơn của Thiên Tông thế gia chao đảo.

Phụt!

Sở Thiên Chấn đứng sừng sững trong hư không duy trì kết giới lập tức phun ra máu, đòn đánh vừa rồi vô cùng mạnh mẽ khiến kết giờ mặc dù không bị công phá ngay lập tức nhưng cũng gặp phải phản phệ khủng khiếp.

Thấy vậy, Diệp Thành mới nhìn ra bên ngoài, vừa đưa mắt ra bên ngoài, hắn suýt chút nữa thì đái ra quần.

Bên ngoài chỉ toàn bóng người, có người đạp lên phi kiếm, có người cưỡi trên linh thú, có người điều khiển xe chiến đấu, người nào người nấy thần quang bao quanh, sát khí ngút trời. Hắn ước chừng chỉ tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng đã phải hơn bốn mươi người, lúc này bọn họ đang hợp lực đẩy cổ trận khổng lồ công phá kết giới của Thiên Tông thế gia.

“Thị Huyết Điện dứt khoát qúa, trận thế lớn như vậy là muốn thôn tính Thiên Tông thế gia luôn trong một lần sao?”, Diệp Thành tặc lưỡi, hắn thầm nghĩ Hằng Nhạc Tông không dễ gì mà cứ thích là tạo ra trận dung lớn thế này.

Sau khi thu lại ánh mắt, Diệp Thành lại nhìn vào kết giới của Thiên Tông thế gia, hắn nhận ra có rất nhiều khe hở trên kết giới, kết giới này bị công phá là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

“Nếu như để Thiên Tông Lão Tổ duy trì kết giới thì lại khác”, Diệp Thành thầm nhủ, hắn thầm nghĩ kết giới của Thiên Tông thế gia không phải không đủ kiên cố mà vì người duy trì kết giới chưa có đủ đạo hành.

“Tần Vũ”, khi Diệp Thành còn đang mải nhìn kết giới thì một tiếng gằn giọng rít lên.

Tới khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì mới phát hiện Lăng Hạo đang đùng đùng xông tới, sắc mặt khó coi đến mức kinh người. Chẳng phải vì thua nên hắn mới tức giận như vậy sao.

“Ngươi tỉnh rồi?”, thấy sắc mặt Lăng Hạo khó coi, Diệp Thành bất giác ho hắng.

“Ta không phục, ngươi phải chiến lại với ta”.

“Đối mặt với đại địch của Thiên Tông thế gia mà ngươi còn tâm trạng đánh nhau với ta sao?”, Diệp Thành cứ thế ngó lơ tên này: “Ngươi giỏi thế thì đợi lát nữa Thị Huyết Điện tấn công vào đây ngươi tìm tên nào ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà đánh”.

“Ngươi…”, Lăng Hạo bị chặn họng, mặt mày đỏ gay.

“Nào, nào, chúng ta cùng bàn bạc một chuyện”, phía này, Diệp Thành không coi mình là người ngoài, hắn rất tự nhiên đặt cánh tay lên người Lăng Hạo, tươi cười gian giảo: “Đợi lát nữa ngươi đi cùng ta, chúng ta cùng đánh một trận hoành tráng, những đồ cướp được thì chia ngươi một nửa, ta một nửa”.

“Chỉ dựa vào ngươi?”, sắc mặt Lăng Hạo vẫn rất khó coi, vả lại nhìn nụ cười gian xảo của Diệp Thành, hắn chỉ muốn xông lên đạp cho Diệp Thành một cái.

“Nghe ta đi, không sai đâu, thân là người của Thiên Tông thế gia, ngươi sẽ không sợ hãi chứ?”

Và đúng là nghe câu này của Diệp Thành, mặc dù Lăng Hạo cao ngạo không phục Diệp Thành nhưng nói tới nguy cơ của Thiên Tông thế gia lúc này, hắn vẫn muốn dốc sức.

“Ta sống vì Thiên Tông thế gia”, Lăng Hạo hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng thở phào và nói.

“Được”, Diệp Thành lập tức đẩy Lăng Hạo đi, cả hai tên chuồn mất tích mất tăm.

Rầm!

Cả hai vừa rời đi, kết giới hộ sơn của Thiên Tông thế gia bị đánh thủng.

Rầm!

Lại là một tiếng động kinh thiên động địa, kết giới kia lại một lần nữa bị đánh thủng một lỗ to.

Kế đó, một lão già mặc đồ tím bay từ trên trời xuống, uy lực mạnh mẽ của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên khiến hư không như muốn nổ tung. Lão ta cười không chút kiêng dè: “Sở Thương Tông, ông là lão già rụt cổ sao?”

“Có gan thì vào đây”, trưởng lão của Thiên Tông thế gia đồng loạt hô to, cảnh giới Chuẩn Thiên lợi hại lắm sao? Mẹ kiếp, vào đây. Trận thế tuyệt sát của Thiên Tông thế gia ta cũng không phải dễ chơi đâu.

Nghe vậy, lão già mặc đồ tím bên Thị Huyết Điện không dám xông vào vì kết giới mới chỉ bị phá tạo thành một lỗ hổng, chưa bị công phá hoàn toàn, kể cả một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên như ông ta cũng không dám khinh xuất mà xông vào. Nên biết rằng có lúc số lượng lớn có thể bù đắp khoảng cách về tu vi.

“Phá cho ta”, lão già mặc đồ tím hô lên.

Ông ta vừa dứt lời, trận pháp công kích của Thị Huyết Điện lại lần nữa thể hiện uy lực, thần mang rợp trời cứ thế đánh về phía kết giới của Thiên Tông thế gia.

Rầm! Rầm!

Lúc này, kết giới hộ sơn của Thiên Tông thế gia trở nên hết sức thê thảm, cả linh sơn bị bao vây.

“Mở cho ta”, lão già mặc đồ tím gằn giọng, lão ta đích thân ngự động bảo tháp màu tím giáng từ trên trời xuống khiến kết giới vốn dĩ đã bị công phá thê thảm kia lúc này bị công phá hoàn toàn.

“Giết cho ta”, lão già mặc đồ tím phất tay.

Đột nhiên, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện tràn vào như lũ cuốn, cuốn theo mây khói mờ mịt, sát khí ngút trời như dòng nước lũ muốn nhấn chìm Thiên Tông thế gia.

Chu Sát!

Sở Thiên Chấn hô lên, Chu Sát Trận vốn được bố trí sắn bên trong linh sơn lần lượt bắn ra thần quang, khí thế liên kết thành một mảng quét ra tinh hải chói loá. Những người của Thị Huyết Điện xung phong lên trước đều ngã rạp cả ra.

Chu Sát!

Trận pháp công kích của Thị Huyết Điện cũng không phải vừa, mười mấy đại trận sát khí ngút trời đánh ra thần mang khiến cho người của Thiên Tông thế gia bị thương, máu bắn tứ tung.

“Không được để kẻ nào sống sót, giết hết”, một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín của Thị Huyết Điện với bảo lư lơ lửng trên đầu sát phạt tới, phía sau lão ta còn có bóng người đông như kiến, khí thế mạnh mẽ. Bọn họ như con dao sắc nhọn muốn đâm vào tim của Thiên Tông thế gia.

Có điều, bọn họ vừa bước vào linh sơn, còn chưa đại khai sát giờ thì bên trong linh sơn, cuồng phong nổi dậy.

Nếu nhìn kĩ thì đó là một trận đồ xưa cũ bay ra, cứ thế lơ lửng trong không trung, xếp thành Chu Sát Đại Trận khổng lồ.

Vù! Vù!

Trận đồ kia mặc dù cũ kĩ nhưng lại vô cùng to lớn, nó lơ lửng trong hư không mang theo sát khí khiến người ta rợn người. Mỗi một đạo sát khí đều như ngọn núi nặng nề, trong đó còn có thanh long và loan phượng cùng bay lượn, sấm sét và hoả diệm cùng xuất hiện, đao mang, sát trận, tinh hải hỗn hợp, nuốt trọn tinh hoa đại địa, tạo ra uy lực khủng khiếp.

“Trận đồ mạnh quá”, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện mắc dù biến sắc nhưng lại hoang mang lùi về sau.

“Đến rồi còn muốn đi?”, không biết từ nơi nào vang lên giọng cười lạnh lùng.

Ngay sau đó, trận đồ lập tức di chuyển, như đang rực cháy, sát khí khủng khiếp giáng từ trên trời xuống. Đao mang, kiếm trận, tinh hải, lôi điện, hoả diệm bao trùm cả bầu trời.

Phụt! Phụt! Phụt!

Ngay sau đó, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện lập tức bị nhấn chìm, bọn họ không kịp lùi về sau, lập tức hoá thành vũng máu, đến cả kẻ mạnh ở tầng thứ chín cảnh giới Không Kinh cũng không dám tiến lên nửa bước.

Hai bên còn chưa chính thức giao chiến mà Thị Huyết Điện đã bị trận đồ mạnh mẽ kia đánh cho tới mức không kịp trở tay.

“Là ai tế gọi ra trận đồ bá đạo này?”, thấy trận thế hỗn loạn bên Thị Huyết Điện, kẻ mạnh của Thiên Tông thế gia lần lượt ngẩng đầu nhìn trận đồ, tất cả mọi người đều ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.

“Ngươi kiếm đâu ra trận đồ này vậy?”, trên đỉnh linh sơn của Thiên Tông thế gia, Lăng Hạo kinh ngạc nhìn vào hư không.

“Nhặt được”, Diệp Thành tuỳ hứng đáp lời, quả thực là hắn nhặt được, là hắn nhặt được từ Âm Sơn Lão Vu, hôm đó, sau khi Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân rời đi, hắn cứ thế nhặt luôn trận đồ này về tay mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK