Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kia là Ngọc Linh Trì, ngâm mình trong đó có thể chữa trị vết thương, đả thông kinh mạch”.

“Đây là cây nhân sâm, con đừng lén ăn trộm đó!”

“Đó là Tuệ Tâm Thạch, rảnh rỗi thì ngồi lên đó, rất có ích cho việc tu đạo”.

“Còn kia là Ngọc Linh Uyển, nơi nuôi các loài linh thú, con đừng trêu chọc chúng”.

Sau khi ra khỏi Ngọc Nữ Các, Diệp Thành dẫn Tịch Nhan đi tham quan Ngọc Nữ Phong, đi đến đâu hắn cũng giới thiệu sơ lược cho cô bé, giống như ngày trước Sở Huyên giới thiệu cho hắn.

Không biết tại sao dẫn dắt Tịch Nhan, hắn cứ thấy có cảm giác kỳ lạ.

Tự dưng có thêm một đồ đệ, trong khi hắn còn đang là một kẻ gà mờ, thật sự không biết phải dạy Tịch Nhan thế nào!

Sau khi đưa Tịch Nhan dạo quanh Ngọc Nữ Phong một vòng, Diệp Thành mới dẫn cô bé về rừng trúc.

“Sư phụ, khi nào chúng ta bắt đầu tu luyện ạ?”, Tịch Nhan ngước khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lên nhìn Diệp Thành.

“Thích nghi với nơi này đã rồi chúng ta tính sau”, Diệp Thành nói rồi đưa cô bé tới gặp Trương Phong Niên, Hổ Oa và linh thú Tiểu Ưng: “Sư phụ giới thiệu với con, đây là gia gia Trương Phong Niên, đây là Hổ Oa, đây là Tiểu Ưng, đều là người nhà của ta!”

“Vâng vâng”, Tịch Nhan cười vui vẻ, đôi mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm.

“Đây là thông tin về Hằng Nhạc Tông, trong này giới thiệu rất nhiều thứ, con làm quen trước đi”, Diệp Thành đưa một bộ quyển tông cho Tịch Nhan. Bộ quyển tông này là Trương Phong Niên đưa cho hắn ngày đó, giới thiệu cực kỳ chi tiết về Hằng Nhạc, Diệp Thành thật sự hoài nghi rằng trước đây Trương Phong Niên là thành viên của Tình Báo Các, vì không chỉ Hằng Nhạc Tông mà trong đó còn giới thiệu rất nhiều về Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông.

“Cảm ơn sư phụ”, Tịch Nhan cười hì hì, ôm lấy bộ quyển tông rồi ngoan ngoãn ngồi ở bậc thang trước cửa, cúi đầu mở quyển tông ra. Vì tò mò với thế giới tu tiên nên cô bé đọc rất chăm chú.

“Đại ca, cô ấy là ai ạ?”, Hổ Oa luyện côn xong, vừa lau mồ hôi vừa hỏi Diệp Thành.

“Công chúa nước Triệu, muốn tu tiên nên đến tìm huynh”, Diệp Thành mỉm cười.

“Công chúa ạ?”, Hổ Oa sửng sốt, không khỏi tò mò nhìn về phía Tịch Nhan ở nơi cách đó không xa: “Trước đây khi ở thôn Hạnh Hoa, vị quan lớn nhất đệ từng thấy mới chỉ là Bách phu trưởng, đây là lần đầu tiên đệ được thấy công chúa đó”.

Diệp Thành chỉ cười chứ không nói thêm gì về Tịch Nhan, sau đó hắn triệu gọi hình nộm Tử Huyên ra.

Từ khi vào nội môn, Hổ Oa vẫn chưa được đánh với Tử Huyên lần nào.

Nhưng từ sau khi Tử Huyên được nâng cấp lên thành hình nộm Địa Cấp, đừng nói là Hổ Oa, có lẽ chính Diệp Thành cũng không đấu lại được nó, mặc dù là hình nộm nhưng nó lại là loại khác biệt nên cực kỳ mạnh.

Hây! Ha!

Ngay sau đó, Hổ Oa vung Ô Thiết Côn lên liên tiếp tấn công Tử Huyên, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị đánh lùi lại.

Đương nhiên Diệp Thành đã hạ lệnh cho Tử Huyên không được sử dụng huyền thuật thần thông và binh khí, nếu không chỉ một chiêu thôi sẽ khiến Hổ Oa mất mạng ngay tại chỗ.

Có lẽ trong mắt người ngoài, Diệp Thành rèn luyện Hổ Oa hơi hà khắc vì hắn để cho cậu nhóc ở cảnh giới Ngưng Khí chiến đấu với hình nộm Địa Cấp, thực lực chênh lệch quá lớn, nhưng Diệp Thành biết, sự hà khắc bây giờ sẽ khiến Hổ Oa tiến bộ nhanh hơn, trưởng thành trong thời gian ngắn nhất.

Không biết Sở Huyên tới từ lúc nào, nhìn Hổ Oa bị đánh toàn thân đẫm máu, cô không khỏi tặc lưỡi thở dài: “Tiểu tử, ngươi huấn luyện hắn như vậy không sợ phản tác dụng sao?”

“Sư phụ nói con quá hà khắc sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Sở Huyên: “Khi huấn luyện con đâu thấy người nói thế”.

“Hắn có thể giống ngươi sao? Hắn là người, còn ngươi…”

Nghe vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật: “Sở Huyên, người thật biết cách mắng người khác!”

“Ta đâu có mắng ngươi, đây là sự thật”, Sở Huyên nhún vai rồi bước đi, tìm một khoảng trống trong rừng trúc, sau đó phất tay rắc thứ gì đó có ánh sáng lấp lánh.

Đột nhiên khoảng đất trống ấy biến thành một ao nước, tản ra mây mù mịt mờ, từ xa đã ngửi thấy tinh nguyên dồi dào.

“Sao người lại chuyển Ngọc Linh Trì tới đây?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn Sở Huyên.

“Đây chỉ là một phần ba Ngọc Linh Trì thôi”, Sở Huyên vừa nói vừa bày cấm chế bên cạnh Ngọc Linh Trì để ngăn tinh nguyên trôi mất, vừa liên tục đổ linh dịch vào trong: “Thấy ngươi huấn luyện Hổ Oa như thế, ta cảm thấy quyết định của mình rất đúng đắn. Đến khi nào hắn bị đánh không đứng dậy được nữa thì cho hắn vào đây ngâm mình, đỡ phải chạy xuống Ngọc Linh Trì ở lưng chừng núi”.

“Vậy tốt quá rồi”, Diệp Thành xoa tay cười hì hì: “Sư phụ suy nghĩ thật chu đáo, hay là sư phụ cũng chuyển tới đây ở cùng chúng con đi! Lát nữa con xuống núi mua một chiếc giường chắc chắn”.

“Ta có thể hiểu rằng ngươi đang trêu ghẹo sư phụ không?”, Sở Huyên vẫn điềm nhiên như không tiếp tục bố trí Ngọc Linh Trì.

“Đâu có ạ, đó là chuyện không thể có mà”.

“Tốt nhất là không có”, Sở Huyên lườm Diệp Thành rồi thu lại thần thông, nhìn Tịch Nhan ở phía cách đó không xa rồi xoay người biến mất.

“Nhất định phải chuẩn bị một chiếc giường chắc chắn, sau này thế nào cũng dùng đến”, Diệp Thành cười hì hì, trong đầu lại bắt đầu nghĩ đến những chuyện xuân sắc, nghĩ mãi nghĩ mãi, bụng dưới bất giác nóng lên.

Phụt! Ruỳnh! Ầm!

Cách đó không xa, Hổ Oa đã không gượng nổi nữa, cả người bê bết máu, không đứng dậy nổi, Trương Phong Niên nhìn thấy mà đau lòng.

Diệp Thành vội ra lệnh cho Tử Huyên ngừng tấn công, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đặt Hổ Oa đang bị thương vào Ngọc Linh Trì, ngâm mình trong hồ nước để hồi phục vết thương, bây giờ hắn cũng đã phát hiện quyết định của Sở Huyên đúng đắn nhường nào, tiết kiệm được rất nhiều thời gian chạy đi chạy về.

Tịch Nhan ở nơi xa ôm tài liệu chạy tới, nhìn Hổ Oa toàn thân đẫm máu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tái mét vì sợ hãi.

“Sợ rồi à?”, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn cô bé.

“Không… Không ạ”, mặc dù nói vậy nhưng Tịch Nhan vẫn chưa phát hiện người mình đã run lẩy bẩy.

“Tịch Nhan à! Thế giới của tu sĩ tàn khốc hơn thế giới người phàm nhiều, những gì con thấy chỉ là phần nổi của tảng băng thôi”, Diệp Thành nghiêm túc nhìn Tịch Nhan, không hề có ý đùa cợt: “Khi con thật sự đi trên con đường này, con sẽ phải dần thích ứng với những cảnh tượng đẫm máu, đây là môn học bắt buộc đối với mỗi tu sĩ”.

“Con… Con hiểu”, Tịch Nhan mím môi.

“Ở thế giới người phàm, con là công chúa tôn quý nhưng ở thế giới tu sĩ, không có Vương hầu hay Tướng quân. Thân phận cao quý của con không có đặc quyền gì ở đây cả”, Diệp Thành nói tiếp: “Đây là thế giới kẻ mạnh là vua, người nào thực lực yếu sẽ bị bắt nạt, con cũng đừng than phiền, vì đây là quy luật không thể thay đổi của thế giới tu sĩ”.

“Sư phụ, việc tu hành của chúng ta đã bắt đầu rồi đúng không ạ?”, Tịch Nhan ngước khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lên nhìn Diệp Thành.

“Đúng”, Diệp Thành gật đầu: “Tu đạo, tu ở đây không chỉ là tu vi mà còn là tu đạo tâm, tu luyện đến khi có được tâm không sợ hãi, đạo tâm chênh vênh làm sao đối mặt với con đường chông gai phía trước?”

“Tịch Nhan xin ghi nhớ”, Tịch Nhan khẽ gật đầu.

“Tiếp tục đọc quyển tông đi, ngày mai chính thức tu luyện, mấy năm tới ta sẽ cho con dần quên đi đau đớn là gì”.

“Tịch Nhan không sợ”, Tịch Nhan hít sâu một hơi, trong đôi mắt to tròn hiện lên vẻ kiên định. Cô bé là công chúa nước Triệu, khao khát được tu tiên, vì thế mặc kệ sự phản đối của Phụ hoàng Mẫu hậu lén chạy khỏi Hoàng cung, trải qua bao mưa gió, màn trời chiếu đất, ăn không đủ no, dãi nắng dầm mưa, run rẩy trong đêm tối, nhưng vẫn một mình đến được Hằng Nhạc cách vạn dặm xa xôi.

Đó là một hành trình gian khổ, nhưng cô biết sự gian khổ ấy chỉ là khởi đầu nho nhỏ so với hành trình dài của người tu sĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK