Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy thì mười nghìn linh thạch”, Diệp Thành lại thêm chín nghìn nữa sau đó đưa cả cho lão già mặc đồ tím kia.

Lão già cũng đưa lại cho hắn một miếng ngọc giản: “Cầm lấy miếng ngọc giản này, biết đâu, ta nói biết đâu ngươi đặt trúng thì dùng nó đến đây lấy tiền, nếu không có miếng ngọc giản này thì không được tính”.

“Con hiểu rồi”, Diệp Thành cười xoà sau đó cầm lấy miếng ngọc giản quay người đi, phía sau hắn còn có từng cặp mắt nhìn hắn như đang nhìn một tên ngốc vậy.

Sau khi đặt cược, Diệp Thành không hề rời đi khỏi nơi này mà nhìn ngó trái phải ở nơi đặt cược, nơi này được bày trí hết sức tinh tế, chạy tới đây cược tiền quả là một trải nghiệm mới mẻ.

“Không tồi, quả là không tồi”, Diệp Thành xoa cằm.

“Nào nào nào, cược to được to, cược nhỏ được nhỏ”, trước một cái bàn ở ngay bên cạnh, một người trông giống như con khỉ gầy trơ xương lên tiếng hô hào.

Diệp Thành liếc mắt qua nhìn và tiến tới, hắn cũng muốn xem xem các tu sĩ các cược sẽ cá cược thế nào.

Khi đi lại gần một chút khoé miệng Diệp Thành bất giác nhếch lên: “Xắc xúc xắc?”

“Mẹ kiếp, đúng là hay ho”, Diệp Thành xoa xoa cằm: “Tu sĩ cũng cược thế này sao? Nếu như người nào đó có thiên nhãn thì chỉ cần nhìn một phát là nhìn thấu được rồi, kể cả không thể nhìn thấu thì cũng có thể nghe ra mà”.

“Vậy là ngươi không hiểu rồi”, nghe thấy tiếng Diệp Thành lẩm bẩm như vậy, một người bên cạnh hắn nghiêng đầu sang nhìn, và thật tình cờ, người này Diệp Thành đã gặp từ trước, đây chẳng phải là tên béo trước đó đâm sầm vào khiến hắn ngã ra sao?

“Sao thế, nơi này còn có môn đạo nào sao?”, Diệp Thành nhìn tên béo và hỏi bằng giọng khó hiểu.

“Đương nhiên rồi, ngươi cho rằng bên mời cá cược ngốc cả à?”, tên béo kia nói rồi không quên chỉ vào bàn đặt cược: “Nhìn thấy chưa, bàn đặt cược còn có cấm chế, cho dù là kết giới nhỏ nhưng những khả năng thần thông của tu sĩ cũng chẳng có tác dụng ở đây đây, còn cái bát lắc xúc xắc kia, cái nào cũng là binh khí cả, những khả năng thần thông của tu sĩ không hề có tác dụng, kể cả là thiên nhãn cũng không thể nhìn thấu được bên trong là đại hay tiểu.

“Vậy các ngươi không sợ họ giở trò sao?”

“Có bao nhiêu người xem thế này bọn họ dám sao?”

“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm.

“Nào nào, ta đặt đại”, tên béo kia đã bắt đầu lấy cái túi đựng đồ ném ra.

“Thiên nhãn không thể nhìn ra không biết Tiên Luân Nhãn có thể nhìn thấu không?”, Diệp Thành kẽ giọng lẩm bẩm, hắn âm thầm mở Tiên Luân Nhãn và nhìn chằm chằm vào cái bát đang lắc xúc xắc kia.

Và thật bất ngờ, Tiên Luân Nhãn của hắn có thể nhìn thấu cái bát kia, nhìn rõ mồn một con xúc xắc được làm bằng ngọc sáng choang, và hắn còn nhìn thấy rõ con số trên xúc xắc: Một, hai, ba, bốn, năm, sáu.

“Ôi trời, phát tài rồi”, Diệp Thành sáng mắt lên: “Có vẻ như mình nhìn thấy được đống linh thạch đang chất thành ngọn núi rồi”.

“Mở, một, hai, ba, sáu điểm, tiểu”, khi Diệp Thành còn đang vui mừng vì điều bất ngờ thì cái tên người gầy như khỉ là nhà cái kia đã mở bát ra, ba điểm, đúng như Diệp Thành vừa nhìn thấy, vả lại tên này còn không hề giở trò.

“Mẹ kiếp”, tên béo ở bên cạnh hắn bắt đầu hằn học mắng chửi.

“Đúng là gặp phải ma rồi, vẫn là đại”, cũng giống như hắn, tiếng chửi rủa bắt đầu vang lên và nó đều vang lên từ những tên bị thua tiền.

“Đúng tiết tấu này rồi đấy, hi hi hi”, có điều những người vừa được tiền lại không hề yên phận, thế là trên bàn cược tiếp tục vang lên những tiếng chửi rủa và điệu cười giễu cợt.

“Nào nào nào, cược to được to, cược nhỏ được nhỏ, bắt đầu thôi”, tên nhà cái gầy như khỉ kia lại bắt đầu hô hào, vừa hô vừa xắc cái bát theo nhịp.

“Có tiền rồi”, Diệp Thành cứ thế ném ra một cái túi đựng đồ: “Mười nghìn, đại”.

“Mở”, tên nhà cái lập tức mở bát: “Bốn, năm, sáu, mười lăm điểm, đại”.

“Vận may không tồi”, Diệp Thành tỏ vẻ bất ngờ, hắn thu lại linh thạch mà tên nhà cái phải đưa cho mình và không hề rời đi, đôi mắt hắn láo liên trợn tròn lên.

“Tiểu tử này được đấy”, tên béo bên cạnh Diệp Thành liếc nhìn hắn một cái.

“May mắn thôi”, Diệp Thành nhếch miệng cười.

“Nào, nào, nào, cược to được to, cược nhỏ được nhỏ, mau cược thôi”.

“Hai mươi nghìn, đại”, Diệp Thành rất mạnh tay ném ra một cái túi đựng đồ.

“Mở”, nhà cái lại lần nữa mở bát: “Năm, sáu, sáu, mười bảy điểm, đại”.

“Nào, nào, thu tiền thôi”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn lấy cái túi đựng đồ đựng khoảng bốn mươi nghìn linh thạch của nhà cái.

“Mẹ kiếp, muốn ta đây sống không nổi phải không?”, ở bên, tên béo kia bắt đầu chửi rủa: “Ta đặt đại đại hắn đặt tiểu, ta đặt tiểu hắn đặt đại”.

“Vớ vẩn”.

“Ta không tin”.

Chỉ là cược thôi mà, có thua có thắng, thua thì mắng chửi, thắng thì hồ hởi, đây mới là cảnh tượng náo nhiệt trên bàn cược.

“Bốn mươi nghìn, đại”, phía này, Diệp Thành cứ thế ngó lơ những lời mắng chửi, hắn lại vung tay hào phóng.

“Đã ra hai lần đại rồi, còn ra đại nữa sao?”, ở bên, tên béo lại liếc nhìn Diệp Thành.

“Ai mà biết được, xem vận may thôi”, Diệp Thành nhướng vai: “Thắng thì kiếm được, thua thì mất”.

“Ngươi có vẻ nghĩ rất thoáng nhỉ?”, tên béo kia liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, hắn ngập ngừng ném ra cái túi đựng đồ nhưng vẫn đặt tiểu.

“Mở”, nhà cái nhanh chóng mở bát: “Năm, năm, sáu, mười sáu điểm, đại”.

“Mẹ kiếp”, đột nhiên xung quanh bàn cược cùng lúc vang lên tiếng chửi lớn.

“Mẹ kiếp, đúng là vớ vẩn”.

“Biết trước ta đã cược theo ngươi rồi”, tên béo bên cạnh Diệp Thành mặt mày khó coi thấy rõ.

“Nghĩ thoáng ra đi”, Diệp Thành vỗ vai tên béo sau đó nhận một trăm tám mươi nghìn linh thạch từ nhà cái rồi quay người rời đi.

“Mới chớp mắt mà hắn đã kiếm về được bảy mươi nghìn linh thạch, thế này quả là hời”, Diệp Thành cười khúc khích, mặc dù hắn đã rời bàn cược nhưng hắn có thể đi đâu chứ? Không thể chỉ ở một bàn cược được, nếu không thì nói không chừng nhà cái sẽ tìm hắn uống trà nói chuyện mất.

Tôn chỉ của Diệp Thành chính là đánh cược phải đổi chỗ, chơi một bàn thắng được một trăm nghìn, chơi vài bàn thì…. Hi hi…. Diệp Thành càng nghĩ càng vui mừng, hắn bất giác sờ bên mắt trái: “Tiên Luân Nhãn đáng yêu của ta, ca ca yêu mày chết đi được”.

Ngay sau đó, Diệp Thành lại liếc nhìn vào một bàn cược khác. Một tôn chỉ khác của hắn chính là ra tay dứt khoát, thu tiền dứt khoát, thắng ba lần là nhanh chóng đổi bàn cược.

Cũng vì tuân theo tôn chỉ này mà chưa tới nửa canh giờ, số tiền mười nghìn linh thạch của Diệp Thành đã tăng lên mấy chục lần, hắn kiếm về hơn hai triệu linh thạch.

Tiếp tục!

Diệp Thành lại tiếp tục cầm túi đựng đồ chạy tới một bàn cược khác.

Lúc này, phía trước lan can lầu hai có một thanh niên mặc y phục trắng tay cầm hồ lô rượu đang nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.

“Thiếu chủ, chính là tên tiểu tử đó, chưa tới nửa canh giờ hắn đã thắng hơn hai triệu linh thạch, chưa hề thua một lần nào”, một lão già tóc đen ở bên cạnh tên thanh niên mặc đồ xanh lên tiếng: “Có phải hắn giở trò gì không?”

“Giở trò hay không thì ta không biết nhưng người này không hề đơn giản”, tên thanh niên kia nhếch miệng cười.

“Không thể để hắn thắng liên tiếp như vậy được, nếu không thì không tới ba canh giờ chúng ta sẽ sập tiệm mất”.

“Đương nhiên không thể rồi”, tên thanh niên kia vươn vai khẽ xua tay: “Đi, mời hắn tới phòng Thiên Tự Hiệu, ta ở đó đợi hắn, nhớ kỹ, thái độ phải tốt một chút”.

“Vâng”, lão già tóc đen vội xuống lầu.

“Một trăm nghìn, đại”, phía này, Diệp Thành đã ném ra một cái túi đựng đồ.

“Mở”, sau tiếng của nhà cái, cái bát đang xoay ngừng lại: “Năm, sáu, sáu, mười bảy điểm, đại”.

“Đúng là kỳ lạ”, lại nhìn khuôn mặt tên nhà cái kia, trông còn khó coi hơn là khóc, số tiền hắn thắng được cũng không đủ bù vào chỗ một trăm nghìn của Diệp Thành.

“Tiểu hữu cũng được đấy nhỉ? Liên tiếp thắng hai lần”, cả đám người xung quanh Diệp Thành lần lượt nhìn hắn: “Ngươi nói xem tiếp theo là đại hay tiểu?”

“Nhất định là….”

“Vị tiểu hữu này, thiếu chủ nhà ta có lời mời”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì đã bị một lão già tóc đen ở phía sau vỗ vai ngắt lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK