Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn tiếp theo thật sự đặc sắc.

Diệp Thành và Gia Cát Vũ chẳng buồn quan tâm tới thể diện nữa, cả hai người đều hếch mông lên huých qua huých lại khiến những người qua đường phải nhìn bằng ánh mắt khác thường.

Lại nhìn sang Từ Phúc, ông ta đã quay đầu đi, day trán và tỏ vẻ không hề quen biết hai người này.

Còn Bích Du ở bên đương nhiên hết sức ngại ngùng vì Gia Cát Vũ không ngừng đẩy Diệp Thành và khiến cơ thể Diệp Thành liên tục nhao về phía cô, khuôn mặt Bích Du cứ thế đỏ lựng lên.

Không biết từ bao giờ cả hai người mới dừng lại và ngồi uống rượu với nhau. Nào ai ngờ nổi cả hai người vừa rồi còn như muốn lao vào đánh nhau mà lúc này lại như đôi bạn tâm tình vậy.

“Tiểu tử, đợi đại hội đấu đan kết thúc, chúng ta…”

“Không đi”, không đợi Gia Cát Vũ nói xong, Diệp Thành đã ngắt lời, hắn biết Gia Cát Vũ lại định đưa hắn tới nơi khác để làm loạn.

“Ừm, ta còn chưa nói xong mà”.

“Dù sao thì con cũng không đi”, Diệp Thành quay đầu đi.

Thời gian cứ thế dần trôi, hội trường đã kín người từ bao giờ.

Phía trên, Đan Thần ngồi đó, hai bên trái phải của ông ta lần lượt là những lão già tóc bạc, bọn họ chính là chín vị Thái Thượng trưởng lão. Mặc dù trông giống như những lão gia gia bình thường nhưng tất cả mọi người đều biết rằng họ có khả năng gánh vác kinh người.

Không lâu sau đó, một lão già mặc áo bào trắng đứng dậy, từ từ bước lên cao đài, mỉm cười nói: “Chào mừng các vị đạo hữu tới chơi, Đan Thành xin đa tạ, ta cũng không nhiều lời nữa, xin mời những người tới tham gia đấu đan lên cao đài rút thăm”.

Nghe vậy, khắp nơi trong hội trường đều có người đứng dậy, bọn họ đều là những luyện đan sư trẻ tuổi.

Xét về dáng vẻ khi xuất hiện thì người nào người nấy khi xuất hiện đều kéo theo sự chú ý. Nam tay cầm quạt xếp, phong độ ngời ngời, nữ phong thái thanh tao, thướt tha nhẹ nhàng.

“Nhất Phi Xung Thiên”, phía này, sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, hắn vỗ vào bàn và nhảy lên, có điều bộ dạng đáp đất lại chẳng ra sao, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.

Không ai chú ý tới Diệp Thành đáp đất thế nào và hắn cũng lấy đó làm điều may mắn nên vội chạy tới rút thăm.

“Nào nào, rút thăm đội”, Diệp Thành đang đi thì một thiếu nữ mặc y phục xanh tiến lên trước, nếu quan sát kĩ thì đây chẳng phải là Lạc Hi, đồ đệ thứ hai của Đan Thần sao?

“Sao hôm qua huynh đi mà không nói lời nào?”, vừa dừng lại, Lạc Hi đã bĩu môi nhìn Diệp Thành.

“Muội nói gì thế chứ, ta chỉ là đi tiểu thôi mà”, Diệp Thành ho hắng.

“Lừa gạt”.

“Được rồi, ta đi mua đồ”, thấy đôi mắt to tròn kia của Lạc Hi, Diệp Thành thật sự không nỡ biện lí do gạt cô bé.

“Đi mua đồ sao không gọi muội? Muội giúp huynh trả giá”, Lạc Hi cười khúc khích.

“Lần tới, lần tới ta nhất định gọi muội”, Diệp Thành thở dài, hắn thật sự thấy hơi hối hận vì câu nói vừa rồi. Cô nhóc là đồ đệ của Đan Thần, nếu kéo cô nhóc đi thì bớt được bao nhiêu tiền chứ?

Ngay sau đó, cả bốn trăm luyện đan sư lần lượt bốc số thứ tự của mình.

Ở chính giữa hội trường có bốn trăm thạch đài dành cho bốn trăm luyện đan sư, mỗi một số thứ tự đều có luyện đan đài tương ứng, cứ thế tìm đúng số tương ứng của mình là được. Trên mỗi một luyện đan đài đều đã được chuẩn bị sẵn đan phương và nguyên liệu cần thiết cho việc luyện đan.

“Số chín mươi bảy”, Diệp Thành rút ra một thẻ số sau đó liếc nhìn và nhìn về phía luyện đan dài số chín bảy.

Tới luyện đan đài, Diệp Thành bất giác liếc mắt nhìn sang hai bên trái phải.

Và thật bất ngờ rằng hai bên trái phải cạnh hắn chính là người mà trước đó Từ Phúc giới thiệu. Bên trái chính là thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch Cung ở Bắc Sở, bên phải là thiếu chủ Vi Văn Trác của Huyền Thiên Thế Gia ở Bắc Sở. Sau khi thu lại ánh mắt, Diệp Thành lại nhìn về phía trước, trước hắn là thiếu chủ Lý Chương của Bắc Hải Thế Gia, đảo mắt về sau, đằng sau hắn là thiếu thành chủ Trần Vinh Vân của Chú Kiếm Thành.

“Thật là trùng hợp”, Diệp Thành ho hắng sau đó lấy đan phương trên luyện đan đài lên, trước khi luyện đan mỗi người có ba phút để nhìn đan phương.

“Nặc Nghiên muội muội, mới có mấy phút không gặp mà muội đã xinh đẹp lên rồi”, Vi Văn Trác bên phải Diệp Thành lên tiếng, nói rồi còn không quên liếc nhìn thánh nữ Từ Nặc Nghiên bên trái Diệp Thành.

“Ta vừa uống xong một bình ngọc linh thuỷ, lưng không đau, chân không nhức, ấy thế mà đến tim cũng ngừng đập, huynh nói có thần kì không?”, Từ Nặc Nghiên vừa nhìn đan phương trong tay vừa trả lời tuỳ hứng.

“Ta nói này, muội mà luôn nói chuyện kiểu này thì mất vui rồi”.

“Nhìn kìa, lại hiểu nhầm rồi, người ta căn bản không muốn quan tâm mà thôi”, Lý Chương đằng sau Diệp Thành lên tiếng, hành động của hắn rất nhanh, hắn đã đọc xong đan phương và đang kiểm tra lại số nguyên liệu luyện đan: “Ta nói này tiểu Trác Tử, huynh nên mua một bó hoa”.

“Còn muốn giữ thể diện không chứ?”, Trần Vinh Vân phía trước Diệp Thành quay đầu lại sau đó không quên hất tóc liếc mắt nhìn Từ Nặc Nghiên: “Muội muội, tối nay muội có thời gian không, ta dẫn muội lên trời nhé”.

Cả bốn người mỗi người một câu, có vẻ như bọn họ đã biết nhau từ trước, nói không chừng còn là cùng một nhóm người cũng nên.

Diệp Thành đứng ở giữa, hắn chốc chốc lại nhếch miệng, một thánh nữ thuần khiết mà ba thiếu chủ của ba gia tộc thế gia nói chuyện có vẻ bỡn cợt.

Đáng ghét nhất chính là Trần Vinh Vân, ta biết ngươi trông đẹp trai nhưng cũng không cần thiết phải nói một câu lại hất đầu một cái, nói một câu hất tóc một lần đâu.

Bắt đầu luyện đan.

Khi cả bốn người đang nói chuyện thì vị trưởng lão tóc bạc trên cao đài lên tiếng.

Vù! Vù! Vù!

Vị trưởng lão kia vừa dứt lời liền nghe thấy âm thanh của từng ngọn lửa bùng lên.

Nếu nhìn từ trên xuống thì cảnh tượng này phải nói là tuyệt đẹp, những ngọn lửa với từng màu sắc khác nhau cháy bùng lên giống như những bông hoa vậy.

Phía này, Diệp Thành liếc trước liếc sau, nhìn trái nhìn phải, nhận ra mấy người phía Từ Nặc Nghiên, Vi Văn Trác đều có chân hoả, người có chân hoả màu tím, người có màu xanh, người có màu đỏ gạch, người có màu vàng sậm.

“Đúng là được món hời”, Diệp Thành tấm tắc, hắn cũng đặt đan phương xuống và gọi tiên hoả màu vàng kim của mình ra.

“Chân hoả màu đen”, thấy ngọn lửa mà Diệp Thành triệu gọi ra, những người xung quanh đều sáng mắt lên.

“Đan Thần, chân hoả của hắn ta có phần khác thường, đây là chân hoả màu đen”, trên vị trí trên cao, một trưởng lão vuốt râu nói.

“Quả thực có phần khác thường”, Đan Thần mỉm cười đáp lời.

“Gần đây sao thế nhỉ? Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông có chân hoả màu vàng kim, một tên thanh niên đeo mặt nạ có chân hoả màu đen, cho dù là vàng kim hay đen thì đây đều là loại chân hoả trước nay chưa từng xuất hiện”.

“Ngọn lửa của ngươi sao lại có màu đen xì thế kia?”, phía này, Vi Văn Trác đứng cách Diệp Thành gần nhất nhìn tiên hoả của hắn với vẻ mặt hiếu kỳ.

“Nói thì dài lắm”, Diệp Thành vừa điều khiển ngọn lửa vừa nói bằng giọng ý tứ: “Đó là chuyện vào một đêm trăng thanh gió mát, ta không sợ hãi điều gì cứ thế bước trên con đường lớn, rồi đột nhiên…”

“Khốn khiếp, đừng ra vẻ thần bí nữa”, Vi Văn Trác tức giận: “Suýt thì khiến ta đái ra quần”.

“Không sao, đừng nghe hắn nói, ta rất thích cảm giác kích thích này”, Trần Vinh Vân ở phía trước quay đầu lại một cách phong trần và đương nhiên là không quên vuốt tóc.

“Nói thì nói, đừng có hất tóc nữa được không?”

“Ngươi không hiểu rồi, đây gọi là khí chất, khí chất hiểu không?”, nói rồi, Trần Vinh Vân lại hất đầu và không quên vuốt tóc.

“Theo ta thấy thì nên nhổ trọc đầu hắn đi”, Vi Văn Trác nói bằng giọng than thở.

“Cũng có phải chưa từng nhổ đâu”, Lý Chương cũng chêm vào sau đó nhìn sang Từ Nặc Nghiên.

“Cho nên không có việc gì thì đừng chạy tới Thất Tịch Cung”, Từ Nặc Nghiên nhướng vai: “Nếu không, lần tới không chỉ là nhổ tóc huynh đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK