Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này không còn ai thương xót bọn họ cả. Đây là chiến tranh không cho phép người ta thương hại bất cứ ai.





Đương nhiên cũng có những người có chút năng lực sát phạt ra khỏi vòng vây nhưng lại bị Huyền Hoàng ẩn náu trong không gian hư vô ra tay trảm sát.






Cái mà Diệp Thành cần chính là hiệu quả như thế này. Mặc dù đại quân của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc đã tới đây nhưng vì không để lọt bất cứ tên nào nên bọn họ bỏ thêm chút thời gian bố trí. Trong phạm vi một trăm nghìn trượng bên ngoài nhà Thượng Quan, từng lớp đều được bố trí sát thủ, kẻ nào cũng ở cảnh giới Không Minh, chỉ cần có người muốn bỏ trốn thì sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.





“Đã như thế rồi mà ngươi vẫn có thể chạy ra ngoài, cũng giỏi đấy”, lão tổ nhà họ Tô ở bên ngoài phụ trách chặn đường tặc lưỡi nhìn một tên ở phía cách đó không xa.





“Cảnh…cảnh giới Chuẩn Thiên”, nhìn lão tổ nhà họ Tô, kẻ mạnh kia của Chính Dương Tông đột nhiên tái mặt, vô thức lùi về sau, cứ thế lùi mãi lùi mãi rồi quay người bỏ chạy về hướng khác.








Có điều rất nhanh sau đó, cơ thể đẫm máu của hắn đã ngã nhào giữa hư không, bị Si Hồn ẩn náu trong không gian hư vô chém một kiếm tuyệt sát.





Một trận chiến không tương đương về thực lực thì kết quả thế nào không khó để đoán. Dưới sự chèn ép tuyệt đối, đại quân của hai điện cuối cùng cũng bị thôn tính, không một ai sống sót, không một ai có thể trốn thoát.





Đây là cảnh tượng đẫm máu, khắp nơi đều bốc lên mùi máu tanh, đâu đâu cũng thấy thi thể choán đầy mặt đất cả hàng trăm nghìn trượng. Trên mặt đất máu chảy thành sông, trên bầu trời huyết vụ ngưng tụ thành một lớp mạng che, cảnh tượng khiến người ta không khỏi kinh hãi.





Dọn chiến trường.





Sau tiếng hô của Diệp Thành, bóng người rợp trời bắt đầu đi thu dọn chiến lợi phẩm chỉ cần là những món đồ có thể lấy đi thì bọn họ không để sót dù chỉ một món.





“Nếu như Chính Dương Tông biết được đại quân hai điện đều đã bỏ mạng ở đây thì sẽ rất xót xa”, Thượng Quan Huyền Tông đứng giữa hư không nhìn bầu trời và mặt đất nhuốm máu, ông ta bất giác tặc lưỡi.





“Vấn đề là chúng ta sẽ không cho bọn họ biết dễ dàng như vậy”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, “chúng ta dùng binh lực này diệt sạch đại quân mục đích chính là không để lọt bất cứ ai báo tin về, cho bọn họ tự điều tra đi”.





“Nếu như nói vậy thì nhà Thượng Quan ta cũng nên làm chút việc khác rồi”, Thượng Quan Huyền Tông vuốt râu.





“Mọi người nhất định phải làm rồi”, Diệp Thành mỉm cười giống như thể biết được ý của Thượng Quan Huyền Tông nói là gì , “những thế lực khác cài cằm làm nội gián trong gia tộc nhà Thượng Quan cũng nên xử lý thôi”.





“Việc này ta có tính toán rồi”, Thượng Quan Huyền Tông mỉm cười ôn hoà, trong ánh mắt còn hiện lên cái nhìn lạnh lẽo.





Không lâu sau đó, chiến trường ẫm máu đã được dọn dẹp sạch sẽ, những thi thể kia cũng bị Diệp Thành dùng biển tiên hoả thiêu thành hư vô.





Tiếp đó, đại quân của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông bắt đầu tản đi từ các hướng, chẳng còn cách nào khác, người đến thực sự quá nhiều, nhà Thượng Quan không đủ chỗ cho tất cả mọi người.





Sau khi đại quân rời đi, nhà Thượng Quan cũng phong bế.





A, a…!





Không lâu sau đó, từ khắp nơi trong gia tộc này đều vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, những nội gián được cài cắm ở đây đều bị phế bỏ tu vi và bị kiểm soát chặt chẽ, tránh để lộ tin tức.





Còn Diệp Thành và phía Chung Quy lúc này đều đang quy tụ trong đại điện của nhà Thượng Quan, hai bóng người đẫm máu được đưa vào trong, và đây chính là Bàng Thống và Doãn Thương.



“Hai vị ổn chứ?”, Diệp Thành hao hứng nhìn hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK