Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sóng văn khủng khiếp?”, Diệp Thành cau mày, hắn vô thức liếc nhìn tứ phương, thầm nhủ xung quanh đây nhất định có sự tồn tại đáng sợ, hoặc là pháp khí, hoặc là quái vật vô danh, tóm lại rất đáng sợ.





“Đi”, Diệp Thành lập tức di chuyển, hắn dẫn theo Mục Huyền Công tìm phương hướng chính xác sau đó ra khỏi hố đen không gian.





Vừa ra khỏi hố đen không gian, Mục Huyền Công đã trông thấy Lý Tiêu và Bạch Tố Tố, vẻ mặt có phần kì quái, đây là tổ hợp gì, một người phàm, một xà yêu, còn có một đứa trẻ trong lớp tã, đây chính là một nửa người nửa yêu, ba người nhà này khiến Mục Huyền Công không kịp phản ứng.





“Bái kiến tiền bối”, Lý Tiêu và Bạch Tố Tố lần lượt hành lễ, bọn họ biết Mục Huyền Công không phải tầm thường.





“Không cần đa lễ”, Mục Huyền Công mỉm cười ôn hoà, ông ta không hề tỏ ra là kẻ mạnh hơn người.





“Tiền bối, sau khi về đừng để quá nhiều người biết ông vẫn còn sống”, Diệp Thành lên tiếng.





“Ta vốn dĩ vẫn còn sống mà”, Mục Huyền Công khó hiểu.





“Sự thực thì cả U Đô đều biết ông đã chết”, Diệp Thành chậm rãi giải thích: “Hố đen không gian không giống với bên ngoài, có thể ngăn cách mối liên hệ giữa bản thể và phân thân, đương nhiên cũng ngăn cách mối liên hệ giữa bản thể và ngọc bài nguyên thần, vào giây phút vãn bối đưa tiền bối vào hố đen không gian thì ngọc bài nguyên thần của tiền bối đã nứt vỡ, điều đó có nghĩa là trong mắt của tất cả mọi người tiền bối đã chết”.





“Hoá ra là vậy”, Mục Huyền Công bất ngờ, trong lòng không khỏi xuýt xoa, ông ta thầm trầm trồ với sự dị thường của hố đen không gian.





“Khiến tất cả mọi người cho rằng tiền bối đã chết càng tốt”, Diệp Thành nói tiếp: “Nếu như vậy thì sau này mới có thể đánh cho Khô Nhạc trở tay không kịp”.





“Lợi hại đấy, lão phu hiểu rồi”, Mục Huyền Công vuốt râu, trong ánh mắt loé lên hàn mang.





“Vậy thì đi xem U Đô thôi”, Diệp Thành nói rồi dẫn theo Lý Tiêu và Bạch Tố Tố rời đi.











Bầu trời đêm mênh mang, những vì sao như những hạt cát bụi.





Diệp Thành và Mục Huyền Công mỗi người một đường, Mục Huyền Công về nhà họ Mục còn Diệp Thành dẫn theo Lý Tiêu và Bạch Tố Tố bay về U Đô.





Trên phi kiếm, cảnh tượng có thể coi là vô cùng ấm áp, Lý Tiêu và Bạch Tố Tố ôm theo đứa trẻ dựa vào nhau, chốc chốc bọn họ lại xoa xoa Hứa Sĩ Lâm đang ngủ say, nhìn với ánh mắt đong đầy tỉnh cảm của bậc phụ mẫu.





Nhìn cảnh tượng ấm áp này, Diệp Thành bất giác mỉm cười, thân nơi thế cục loạn lạc phải rời xa quê hương, cảnh tượng một nhà ba người này thật khiến hắn phải cảm động.





Trong chốc lát, Diệp Thành gảy ra một đạo kim quang.





Nếu nhìn kĩ thì đó không phải là một đạo kim quang mà là một khối tinh thạch lưu quang lấp lánh, nó chỉ to bằng đầu ngón tay, lấp lánh tiên quang rực rỡ lửng lơ trên người Hứa Sĩ Lâm.





“Ngọc lệ tiên kim”, Bạch Tố Tố thẫn thờ như nhận ra viên tinh thạch đó là vật gì, đó chính là thần vật nuôi dưỡng nguyên thần, mặc dù chỉ to bằng đầu ngón tay nhưng cũng là tiên bảo vô giá.





“Đạo hữu, cái này thật sự quý giá”, Bạch Tố Tố nhìn sang Diệp Thành.





“Đều là người một nhà, không cần phải khách khí”, Diệp Thành mỉm cười.





“Đồ mà Thánh Chủ đưa chúng ta xin nhận”, Lý Tiêu mỉm cười nắm tay Bạch Tố Tố, trong lòng chợt thấy ấm áp thêm bộ phần, thân nơi đất khách quê người, Diệp Thành còn có thể đối xử với bọn hỏi như vậy khiến hắn cảm kích vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK