Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Đột nhiên Man Hùng run lên, hắn ta ôm đầu, thấp giọng kêu rên.





Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ mờ mịt, ký ức kiếp trước dần hiện lên, không ngừng hoà cùng ký ức kiếp này, chuyện cũ khi xưa dần xuất hiện trong thần hải khi ký ức được giải trừ phong ấn.





Chẳng bao lâu, cơ thể Man Hùng ngừng run, đôi mắt to như chuông đồng sững sờ nhìn Diệp Thành.





“Hoan nghênh quay lại!”





Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười có nước mắt.





“Một trăm năm rồi!”





Man Hùng bật khóc, nước mắt to bằng nắm tay lăn dài, hắn ta đột nhiên mở rộng vòng tay ôm lấy Diệp Thành.





Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Man Hùng không kịp chuẩn bị, làm sao hắn ta có thể ngờ được mình còn có thể đầu thai chuyển kiếp, một trăm năm dài nhường nào, hắn ta càng không thể ngờ có thể gặp lại người kiếp trước ở đây.





Lại nhìn đến Diệp Thành, mặt hắn đỏ bừng, khóe miệng chảy máu, bị Man Hùng ôm gãy hết cả xương.





Có người hoang dã vạm vỡ đi qua nhìn thấy cảnh này rồi không khỏi gãi đầu, không hiểu hai người này đang làm gì.





Đến một lúc nào đó, Man Hùng mới buông Diệp Thành ra.





Diệp Thành như nhũn ra, toàn thân tê liệt, mạnh như Thánh thể mà cũng bị ôm gãy xương.





Man Hùng cười ngượng ngùng.





Cảnh tượng tiếp theo rất cảm động, Man Hùng kéo Diệp Thành vào tiên trì, sau đó ôm thùng rượu lớn đến.





Hai người một người ở trong tiên trì, một người ở ngoài tiên trì, uống rượu mạnh của Man tộc, nói về chuyện quá khứ, còn là cảnh hai người đánh nhau ở phân điện thứ chín của Hằng Nhạc, ký ức ấy vẫn rõ mồn một như ở ngay trước mắt.





Hai người dường như có vô vàn điều muốn nói, những tràng cười không ngừng phát ra.





Diệp Thành tế ra thần thức dung hợp rất nhiều chuyện của Đại Sở truyền cho Man Hùng.





Man Hùng thật sự đã gào khóc rất lớn.





Thánh Vương người hoang dã tới vài lần nhưng đều gãi đầu gãi tai, không hiểu sao quan hệ giữa hai người lại tốt đến vậy.





Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Diệp Thành mới ra khỏi tiên trì.





Phải nói rằng tiên trì này cũng như rượu của Man tộc, bá đạo và mạnh mẽ như một ngọn lửa, tẩy luyện lục phủ ngũ tạng, kinh kỳ bát mạch, tứ chi bách hài cho đến từng giọt Thánh huyết của hắn.





“Để ta đưa ngươi đến một nơi!”





Man Hùng uống nốt ngụm rượu cuối cùng, sau đó nói với Diệp Thành.





Diệp Thành nhảy ra khỏi tiên trì rồi đi theo hắn ta.





Hai người tới một nơi sâu hơn trong bộ lạc Man tộc.





Nơi đó có một cái hố lớn, ừm đúng là một cái hố lớn đấy, nó có bán kính lớn đến chục nghìn trượng.





Cái hố lớn ấy thứ gì cũng có, pháp khí, bí quyển, tiên thạch lấp lánh tiên quang, dưới ánh trăng đêm rực rỡ sáng ngời như một ngọn núi châu báu.





Lúc này, với khả năng đoán định của Diệp Thành cũng không khỏi giật mình, đây là một bảo tàng cực lớn đó!








image.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK