Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cửu… Cửu thế luân hồi?”, với khả năng đoán định của Diệp Thành mà cũng phải kinh ngạc: “Tiền bối Hồ tộc của các cô bị điên à?”





“Tiền bối Hồ tộc không điên”, Hồ Tiên Nhi lại tràn đầy vẻ kính nể: “Ngươi có biết nếu không có tiền bối Hồ tộc thì sẽ không có Tiên Vũ Đại Đế năm xưa không? Chính bà ấy đã dùng cửu thế luân hồi để đổi lấy lời chúc phúc của hồ ly, bảo vệ Tiên Vũ Đại Đế từ khi còn trẻ cho đến khi ông ấy thành đạo bà mới tan biến”.





“Còn có chuyện này à?”, Diệp Thành lại chấn động, hắn không biết tiền bối Hồ tộc từ nghìn vạn năm trước còn có chuyện này với Tiên Vũ Đại Đế.





“Cửu thế luân hồi đổi lấy lời chúc phúc, Tiên Vũ Đại Đế đã nợ Hồ tộc của các cô một mối ân huệ rất lớn”, Diệp Thành hít sâu một hơi, có phần kính nể tiền bối Hồ tộc vạn cổ kia, cửu thế luân hồi là cái giá thế nào? Nếu tình cảm không sâu đậm thì sẽ không làm được như vậy.





“Đúng là ân huệ rất lớn”, Hồ Tiên Nhi cười, ánh mắt mơ màng: “Tiên Vũ Đại Đế bảo vệ Hồ tộc ta chín mươi nghìn năm cho đến khi quy tịch, nhưng qua vô số năm tháng, mạch Tiên Vũ suy tàn, Hồ tộc được ông bảo vệ cũng dần suy tàn, ra khỏi thế đạo, rải rác khắp nơi trong Chư Thiên Vạn Vực”.





“Hồ tộc quả thực đáng nể”, Diệp Thành khẽ cười.





“Ai bảo Hồ tộc ta có nhiều cô nương ngốc nghếch thế chứ?”





“Sức mạnh của tình yêu đúng là vô tận”.





“Ta cũng có lời chúc phúc của hồ ly đấy, ngươi có muốn không?”, Hồ Tiên Nhi chớp đôi mắt đẹp, cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành.





“Giữ lấy cho mình đi!”, Diệp Thành lại cười.





“Nếu ngươi cũng là Hồ tộc, ngươi có sẵn sàng dùng cửu thế luân hồi để bảo vệ người đó của mình không?”





“Có thể có, có thể không”, Diệp Thành nhìn lên bầu trời sao hư ảo, đôi mắt sâu thẳm dần mơ hồ, hắn nỉ non: “Có lẽ sẽ là chờ nàng ấy trở lại trong luân hồi cửu thế”.





Hồ Tiên Nhi rủ mắt, nụ cười trên môi không hề mang theo sự quyến rũ như trước kia, có lẽ hắn là người đầu tiên từ chối lời chúc phúc hồ ly của cô, khiến cô cảm thấy thất vọng, cũng khiến cô cảm thấy ấm áp.





Hai người cùng im lặng.





Không biết đến lúc nào mới có thần hoa từ trong cơ thể Hồ Tiên Nhi phóng thẳng lên trời, huyết mạch đã được bản nguyên Thánh thể của Diệp Thành tẩy luyện, nguyên thần và thể chất đều nhận được cơ hội, đạo hạnh tu vi cũng tăng lên một bậc.





Màn đêm yên tĩnh, tất cả đều im lặng.





Hồ Tiên Nhi khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, lặng lẽ củng cố tu vi.





Diệp Thành rời đi, đến động phủ mà Tạ Vân đang bế quan rồi đứng bên ngoài, hắn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng chu tước kêu, huyết mạch của Tạ Vân đã gần đạt đến trạng thái đỉnh phong mới.





Diệp Thành xoa cằm, sự bá đạo trong huyết mạch của Tạ Vân không hề kém Huyền Linh Chi Thể, chẳng trách được xưng là người duy nhất có triển vọng vượt qua tiền bối Chu Tước.





Đột nhiên Diệp Thành khẽ vung tay, đưa viên đan bảy vân mình luyện chế vào trong động phủ, đó là linh đan hắn đặc biệt luy chế cho Tạ Vân, nhất định sẽ là trợ thủ đắc lực giúp hắn ta trở lại con đường đỉnh phong.





Có cơn gió thổi qua, một ông lão xuất hiện sau lưng Diệp Thành, nhìn kỹ lại thì thấy là Mục Huyền Công – lão tổ của nhà họ Mục.





“Huyết mạch Chu Tước mạnh mẽ quá”, Mục Huyền Công vừa đứng lại đã không khỏi kinh ngạc hô lên, nheo mắt nhìn vào động phủ nhưng vì động phủ có cấm chế nên thần thức bị chặn lại, với tu vi Chuẩn Thánh cũng không thể nhìn thấu cấm chế, có thể thấy được độ huyền diệu của cấm chế này.





“Người bên trong là ai thế?”, Mục Huyền Công nhìn Diệp Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK