Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






Không biết bao lâu sau Diệp Thành mới đặt bí quyển vào trong túi, đeo lên thắt lưng của mình.





Kìm nén cảm xúc, Diệp Thành phất tay lấy lư luyện đan, tế ra tiên hoả, lấy nguyên liệu luyện chế Nguyên Thần Đan ra.





Nguyên Thần Đan đúng như tên gọi của nó, là một loại đan dược liên quan đến nguyên thần, là một loại đan dược bảy vân cấp bậc tương đối cao, cấp bậc của nó còn cao hơn Tiên Vũ Đan mà hắn luyện ra lúc trước, bởi vì nó liên quan đến nguyên thần.





Chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, Diệp Thành bắt đầu cho linh thảo vào lư luyện đan.





Mãi đến khi trời sáng, Tạ Vân mới bước ra khỏi động phủ với vẻ mặt hớn hở, tinh thần sảng khoái.





Mẹ kiếp!





Ngay sau đó một tiếng sói tru vang lên, dường như hắn ta đã nghe kể lại chuyện xảy ra hôm qua.





Chẳng bao lâu sau, Tạ Vân chạy lên đỉnh núi, thăm dò nhìn Diệp Thành: “Khô Nhạc chết rồi à?”





“Sao, Mục Uyển Thanh chưa nói cho ngươi à?”, Diệp Thành vừa luyện đan vừa tức giận liếc nhìn Tạ Vân.





“Chuyện này ấy à…”, Tạ Vân ho khan một tiếng, trong đầu nhớ lại cảnh tượng tối qua. Mục Uyển Thanh tới đúng là có điều muốn nói, nhưng lại bị hắn ta hung hãn lột sạch quần áo, sau đó là cảnh tượng cực kỳ tuyệt đẹp, chiến đấu cả đêm Mục Uyển Thanh không có cơ hội kể, đến giờ cô vẫn đang nằm trên giường ngủ ngon lành kìa.





“Sướng không?”, khi Tạ Vân đang vò đầu bứt tai thì Diệp Thành đã ném cho hắn ta một ánh nhìn quyến rũ.





“Cũng… Cũng được”.





“Hay là tiếp tục đi?”





“Đừng đùa nữa”.





“Xuỳ!”, Diệp Thành không cho là vậy, hắn dời mắt tiếp tục luyện đan, nhưng khoé miệng lại mang theo ý cười, vì Tạ Vân đã đột phá, một lần nữa tiến lên cảnh giới Thiên, cũng không uổng công hắn hao tổn bao nhiêu linh đan diệu dược.





“Tiếc quá”, thấy Diệp Thành luyện đan, Tạ Vân vò đầu, vừa lẩm bẩm vừa đi xuống núi, bỏ lỡ một màn kịch đặc sắc như thế, không được tận mắt nhìn thấy Khô Nhạc chết đúng là đáng tiếc.





“Đúng là rất đáng tiếc”, Diệp Thành khẽ cười, lại bỏ một bụi linh thảo nữa vào lư luyện đan.











Sáng sớm, ánh nắng ấm áp rọi khắp mặt đất, phủ lên Chu Tước Tinh rộng lớn một lớp tiên y thánh khiết.





Trời vừa sáng, ngoài sơn môn của Đan Phủ đã có rất nhiều người tụ tập, hầu hết đều là những người có máu mặt của các thế gia lớn, tất cả đều tới bái kiến Diệp Thành, đã là bái kiến thì đương nhiên không thể tới tay không.





“Phủ chủ đang luyện đan, mời


20220508032622-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK