Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi đi theo ta thì liên quan gì đến chuyện tinh vực này có bảo bối?”





“Đương nhiên có liên quan rồi”, Kỳ Vương nói giọng dứt khoát, “một mình ta không làm được nên cần ngươi giúp, xong xuôi chúng ta chia đôi, ta không lừa ngươi, đó thật sự là bảo bối”.





“Lớn đến mức nào?”, Diệp Thành liếc nhìn Kì Vương.





“To chừng này”, Kì Vưng dùng hai cái chân vẽ thành một vòng, cảm giác mình còn vẽ bảo bối bé đi, nên nó lại vẽ thêm cái vòng to hơn, “ừm, nó to chừng này”.





Diệp Thành xoa cằm nhìn đôi chân Kì Vương rồi lại nhìn khuôn mặt Kì Vương: “Có thể nói cho ta biết cái ngươi vẽ rốt cục là thứ gì không?”





“Trứng”, Kì Vương nói với giọng đầy bá khí.





“Trứng gà?”





“Đừng ồn ào, làm gì có trứng gà nào to như vậy, trứng rồng”.





“Trứng rồng, không phải chứ?”, Diệp Thành nhìn Kì Vương với vẻ mặt khó tin, “sao ta chưa bao giờ nghe nói tới?”





“Việc này chỉ có ta biết”, Kì Vương hất đuôi, “tìm báo bối là sở trường của ta, nhà nào có bảo bối, nhà nào không có bảo bối, bảo bối nhà nào to, bảo bối nhà nào nhỏ ta chỉ cần nhì là biết, còn trứng rồng kia thì cách từ rất xa ta đã ngửi thấy mùi rồi”.





“Ta không biết ngươi còn có cả kĩ năng này đấy”, Diệp Thành lại nhìn Kì Vương từ đầu tới chân, vả lại rất tự giác lấy túi đựng đồ của mình ra.





“Làm hay không?”, Kì Vương ném cho Diệp Thành ánh mắt đầy mê hoặc.





“Không làm”, Diệp Thành dứt khoát, nói rồi sải bước đi, nực cười, đó là trứng rồng, cho dù cho thì ngươi có dám lấy không? Biết đâu có ngày nào đó lại có hai con rồng tới tìm ngươi nói chuyện.





“Đừng mà, đúng là trứng rồng thật, nếu lừa ngươi thì ta bị sét đánh”, Kì Vương vội đi theo, nhưng đúng lúc đó, trên thiên tiêu có tiếng sấm rền vang dội, chấn động khắp tinh không.





“Đừng quan tâm tiểu tiết”, Kì Vương thẫn thờ nhìn hư vô, rồi lại ghé sát Diệp Thành: “Đó là bảo bối, nuôi lớn chính là một con rồng đấy”.





Diệp Thành không quan tâm tới nó, cứ thế đi tiếp, vả lại còn vô thức nhìn hư thiên, hắn không sợ sấm sét kia, cái hắn sợ đó là sấm sét đánh vào hắn, không được đi gần kẻ nào đã thề độc, lỡ may bị đánh trúng lúc nào không hay.


Rầm!





Khi Diệp Thành nhìn trời thì lại có tiếng động nữa vang lên.





Thế nhưng tiếng động này không đến từ hư thiên mà là tiếng sấm chớp, vả lại còn vang lên từ phĩa xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK