Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ôi trời”, nghe xong, Diệp Thành không khỏi xoa đầu hơi choáng: “Đại Sở đúng là ngoạ hổ tàng long!”

“Đây chỉ là những gì ta biết mà thôi”, nhìn vẻ mặt rối rắm của Diệp Thành, Nam Minh Ngọc Thu nở nụ cười: “Nhưng vẫn còn chuyện ta không biết, vậy nên ngươi đừng coi thường vùng đất rộng lớn này”.

“Sao ta cứ thấy tu vi của tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ năm của mình so với các cô chỉ như trò trẻ con thế nhỉ?”

“Đừng nản lòng, đi thôi”, Nam Minh Ngọc Thu kéo Diệp Thành còn đang thở dài đi về nơi sâu hơn.

Haiz!

Diệp Thành thầm thở dài, sóng vai đi cùng Nam Minh Ngọc Thu, Tiên Luân Nhãn đảo trái liếc phải không bỏ qua cho bất kỳ khu vực nguy hiểm nào.

Hơn nữa càng vào sâu, vẻ mặt hắn càng trở nên nghiêm nghị.

Nam Minh Ngọc Thu ở bên cạnh cầm thanh kiếm Uyên Hồng, dường như cô ta cũng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trong không khí, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

“Ta là ai? Rốt cuộc ta là ai?”, đang đi, Diệp Thành loáng thoáng nghe thấy giọng nói yếu ớt, như có như không vang lên.

“Cô có nghe thấy âm thanh lạ không?”, Diệp Thành ngạc nhiên, bất giác hỏi Nam Minh Ngọc Thu bên cạnh.

“Âm thanh lạ?”, Nam Minh Ngọc Thu khẽ lắc đầu.

“Mình nghe nhầm sao?”, Diệp Thành lắc đầu, tiếp tục dùng Tiên Luân Nhãn quét từng khu vực.

“Cẩn thận!”

Nam Minh Ngọc Thu chợt hô lên, sau đó vung kiếm ra.

Phụt!

Ngay lập tức, một thứ hư ảo lao về phía này bị cô chém làm đôi chỉ bằng một nhát kiếm.

“Đó là cái gì?”, Diệp Thành nhìn chằm chằm thứ hư ảo đó, nó giống như linh hồn thể, nhưng lại không phải linh hồn thể của con người mà giống yêu quái hơn, bởi vì nó có sáu tay, ba đầu, trên mặt lại không có mắt.

“Tà linh”.

“Tà linh lại là gì nữa?”

“Tà linh là tà niệm của con người khi còn sống hoá thành”, Nam Minh Ngọc Thu giải thích: “Chúng có một phần ký ức của chủ nhân, hấp thụ oán niệm, ác niệm rồi hình thành, nơi nào ác oán càng nhiều thì chúng càng mạnh, cũng không có hình dạng cố định, hơn nữa…”

Nói đến đây, Nam Minh Ngọc Thu bắt đầu kéo Diệp Thành lùi lại: “Hơn nữa, chúng rất khó giết”.

“Nhìn ra rồi”, Diệp Thành rất hợp tác mà lùi lại, bởi vì hắn nhìn thấy quái vật hư ảo bị Nam Minh Ngọc Thu chém làm đôi đã hợp lại, hơn nữa hình dạng cũng thay đổi, trở thành một con quái vật nhìn như rắn chín đầu.

Grừ!

Khi cả hai lùi lại thì tà linh rắn chín đầu đã gào lên âm thanh quái dị, sau đó nhào tới.

Thấy vậy, Nam Minh Ngọc Thu lại vung kiếm lên, chém đứt nó lần thứ hai.

Nhưng chẳng mấy chốc tà linh đã lành lặn trở lại, hình dạng cũng thay đổi, biến thành quái vật có thân không có đầu, lại nhào tới lần nữa.

“Âm hồn không tan”, Nam Minh Ngọc Thu há miệng nhả ra một viên linh châu, nghiền nát quái vật tà linh thành tro bụi.

Chỉ là tà linh lại lần nữa hội tụ, nó trở thành hình dạng gì thì Diệp Thành cũng không biết phải miêu tả thế nào, chỉ biết nó đã hoá thành một đống gì đó, hơn nữa còn ngọ nguậy, trông khá buồn nôn.

“Đúng là rất khó giết!”, Diệp Thành cau mày.

“Là vì ác oán ở đây quá nhiều, ác oán không tan nên nó có thể sống lại không giới hạn”, Nam Minh Ngọc Thu nói xong lại tung ra một chiêu: “Muốn hoàn toàn giết được nó thì phải tìm ra căn nguyên”.

Phụt!

Tà linh lại bị giết lần nữa.

Nhưng ác niệm ở đây đã khiến nó sống lại lần nữa, mà lần này hình dáng nó liền lại khiến Diệp Thành sững sờ tại chỗ.

“Ôi…”, thấy hình dạng của tà linh, Nam Minh Ngọc Thu bất giác nhìn sang Diệp Thành.

“Ơ…”, vẻ mặt Diệp Thành cũng vô cùng vi diệu: “Tà linh còn biết mô phỏng nữa à?”, Diệp Thành thảng thốt nhìn Nam Minh Ngọc Thu, bởi vì tà linh đang nhào tới đã biến thành hình dạng giống hắn như đúc.

“Có trời mới biết”, Nam Minh Ngọc Thu vung kiếm, tiếp tục chém tà linh.

“Lui”, sau khi tạm thời tiêu diệt được tà linh, Nam Minh Ngọc Thu kéo Diệp Thành lùi lại: “Ác oán ở nơi này quá nhiều, chắc chắn còn có tà linh khác nữa”.

Gầm!

Quả nhiên, Nam Minh Ngọc Thu vừa dứt lời, một tà linh khác đã xuất hiện ở phía bên hông, là một con quái vật ba đầu.

Giết!

Nam Minh Ngọc Thu tung một chưởng thật mạnh, đánh tà linh thành tro bụi.

Gầm! Grừ!

Tà linh đó vừa bị tiêu diệt, xung quanh lại vang lên âm thanh kêu rên, Diệp Thành nghe thấy mà thất thần.

“Không ổn rồi”, Nam Minh Ngọc Thu đến gần Diệp Thành hơn, đầu tiên là nhìn những tà linh liên tục xuất hiện ở bốn phương tám hướng, sau đó nhìn bảo tháp linh lung - pháp khí cảnh giới Thiên đang lơ lửng trên đầu.

Ù! Ù!

Bảo tháp linh lung rung lên, bị ác oán ăn mòn.

“Rút, mau lên”, Diệp Thành hoàn hồn lại thì vội vàng nói.

“Đi!”, Nam Minh Ngọc Thu nhanh chóng lùi về sau, ngự động bảo tháp linh lung quét ra một biển sao, nhấn chìm các tà linh đang lao về phía hai người.

Có điều, những hành động này của cô dường như đã chọc giận một sự tồn tại đáng sợ nào đó, tà linh càng xuất hiện nhiều hơn, từng nhóm từng nhóm, hơn nữa còn muôn hình vạn trạng, số lượng cũng khiến người khác rợn tóc gáy.

“Nhiều quá”, Diệp Thành không dám cách xa Nam Minh Ngọc Thu một bước.

“Có lẽ chúng ta đã tới khu chôn cất”, Nam Minh Ngọc Thu vừa vung kiếm vừa ngự động bảo tháp linh lung giết tà linh: “Có lẽ nơi này chôn rất nhiều kẻ mạnh nên ác oán mới nhiều như thế”.

“Về phía Đông Bắc đi, bên đó ít hơn”, Diệp Thành vội nhắc nhở.

Nghe thế, Nam Minh Ngọc Thu vừa chiến đầu vừa rút lui, lùi về phía Đông Bắc, bởi vì tà linh xung quanh thực sự quá nhiều, hơn nữa đây là nơi tụ tập ác oán nên giết thế nào chúng cũng không chết.

Tuy nhiên, điều khiến hai người càng căng thẳng hơn là ác oán đã ăn mòn vào bên trong bảo tháp linh lung, khiến cho quang huy gần như dập tắt.

Grào!

Khi hai người rút lui, vô số tà linh hợp lại làm một khiến cho hình thể huyễn ảo của chúng càng rõ ràng hơn, ác oán hoành hành khiến tà linh dung hợp trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Hơn nữa chúng còn biến thành hình dáng giống hệt Diệp Thành.

“Tại sao chúng chỉ biến thành ta chứ?”, Diệp Thành chửi thầm.

“Vì ngươi đẹp trai”, Nam Minh Ngọc Thu đưa Diệp Thành nhanh chóng lùi về phía sau.

Có điều tốc độ của tà linh dung hợp còn nhanh hơn, nhanh đến mức Nam Minh Ngọc Thu đột nhiên biến sắc.

“Giết!”

Sau tiếng hô khẽ của Nam Minh Ngọc Thu, một kém vô song lại được chém ra.

Nhưng lần này nhất kiếm của cô không thể chém được tà linh mạnh mẽ, chỉ để lại một vết cứa trên người chúng, vết cứa cũng được ác oán kia làm cho lành lại nhanh chóng.

Keng!

Tà linh ra tay, một chưởng đánh bay bảo tháp linh lung lơ lửng trên đầu Diệp Thành và Nam Minh Ngọc Thu, khiến cho hai người bị chấn động, bay ra ngoài.

Phụt!

Vừa tiếp đất, Diệp Thành đã phun ra một ngụm máu, sức mạnh cường đại và thần bí của Thập Vạn Đại Sơn khiến hắn không chịu nổi, chỉ trong chốc lát da hắn nứt ra, toàn thân như bị một ngọn núi lớn đè lên.

Phụt!

Nam Minh Ngọc Thu ở cách đó không xa cũng không khá hơn là bao, dù cho cô ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng vẫn bị áp chế.

“Mẹ kiếp, chắc sẽ chết ở đây mất!”, Diệp Thành nôn ra máu, gắng gượng đứng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK