Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng, ở Đan Thành cho dù là nơi nghỉ trọ hay các sạp hàng thì về cơ bản đều có người người qua lại, cũng không ai bày bán, tất cả đều túm tụm trên đường đi về phía trung tâm của Đan Thành.

Đây là một cánh cửa đá to khổng lồ, đi qua cửa đá là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Bên trong cửa đá chính là nội thành và nơi này là cả một thế giới mới, diện tích cũng phải lên tới hàng trăm nghìn trường.

Phóng tấm mắt có thể nhìn thấy ánh sáng lướt qua, những gì hắn ngửi thấy đều là mùi dược liệu thơm nồng, đợi tới khi cánh cửa đá mở ra thì có rất nhiều bóng người chen vào, trông chi chít toàn người là người.

“Đan Thành quả là nhộn nhịp”, khi vào đây, Diệp Thành đã trông thấy cảnh tượng này, hắn tặc lưỡi.

Ngay sau đó, Diệp Thành liền tìm một vị trí ở giữa để ngồi xuống.

Sau đó, Từ Phúc cũng tới, ông ta lảo đảo một lúc rồi ngồi bên cạnh Diệp Thành.

“Người không sợ người khác nghi ngờ sao?”, Diệp Thành liếc nhìn Từ Phúc bên cạnh.

“Giờ ai còn có thời gian mà để ý tới chúng ta”.

“Cũng đúng”.

“Mấy người ta chuẩn bị nói đây, ngươi phải nhớ cho kĩ vì tương lai bọn họ có thể là kẻ địch với ngươi trên con đường luyện đan”, đương lúc Diệp Thành đang mải nhìn trước ngó sau thì Từ Phúc lên tiếng.

“Vậy con phải xem xem mới được”, Diệp Thành lập tức ngồi thẳng dậy.

“Nhìn thấy chưa?”, Từ Phúc chỉ về phía cửa vào hội trường.

Nghe vậy, Diệp Thành nhìn về phía tay Từ Phúc chỉ, ánh mắt hắn hướng về phía một nữ tử mặc y phục trắng.

Trông dáng vẻ nữ tử này, mắt Diệp Thành chợt sáng lên, có lẽ vì nữ tử đó trông hết sức xinh đẹp nên nổi bật hẳn trong đám người, dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể trông thấy khuôn mặt tuyệt sắc ấy. Cô gái bước đi trong tà áo tung bay, mái tóc suôn mượt như dòng nước đổ, khắp cơ thể còn có thêm ánh sáng bao quanh khiến cô như vị tiên nữ hạ phàm.

“Đó là thánh nữ của Thất Tịch Cung – Từ Nặc Nghiên”, Từ Phúc thản nhiên lên tiếng.

“Thất…Thất Tịch?”

“Thất Tịch Cung là một thế lực lâu đời và thần bí của Bắc Sở, tương truyền đệ tử của Thất Tịch Cung đều là nữ”, Từ Phúc chậm rãi lên tiếng: “Nhưng đừng đánh giá thấp Thất Tịch Cung vì thế, càng không thể coi thường Từ Nặc Nghiên, khả năng luyện đan của cô bé không hề kém cạnh so với Huyền Nữ còn khả năng tu luyện thì cũng ngang ngửa với ngươi”.

“Vậy sao ạ?”, nghe Từ Phúc nói vậy, Diệp Thành bất giác nhìn Từ Nặc Nghiên một lần nữa.

“Nhìn thấy đằng kia chưa?”, Từ Phúc lại chỉ về phía lối vào: “Chính là thanh niên mặc y phục trắng kia, hắn chính là thiếu chủ của Huyền Thiên thế gia của Đại Sở - Vi Văn Trác”.

“Tiểu tử đó trông thật đẹp trai”, Diệp Thành xoa cằm, quay đầu nhìn Vi Văn Trác.

Nói về khí chất thì Vi Văn Các có phần giống với Tạ Vân, hông đeo bình rượu hồ lô, miệng ngậm tăm, toàn thân trông phong đãng nhưng lại có phần vô lại.

“Tên kia là thiếu chủ của Bắc Hải thế gia – Lý Chương”.

“Bắc Hải thế gia, con chưa từng nghe tới”, Diệp Thành xoa cằm lại đưa mắt nhìn Lý Chương, tên này trông cũng thật phong lưu thế nhưng trong tay lại cầm một xâu kẹo hồ lô.

“Nhìn thấy tên kia chưa?”, Từ Phúc lại chỉ xuống phía dưới, nơi người mặc y phục trắng: “Thiếu thành chủ của Chú Kiếm Thành – Trần Vinh Vân”.

“Không muốn chú ý cũng khó”, Diệp Thành thở dài nhìn thanh niên mặc đồ trắng kia, tên tiểu tử này trông cũng anh tuấn nhưng từ khi đi vào trong này, Diệp Thành nhận ra hắn phải lắc lắc cái đầu không dưới hai mươi lần, mỗi lần lắc đầu đều vuốt tóc như thể đang muốn nói với tất cả mọi người rằng: Ta rất đẹp trai.

………

“Còn kia là thánh tử của Huyết Linh thế gia ở Đại Sở”, Từ Phúc lại chỉ về phía thanh niên mặc đồ tím vừa đi vào bên trong: “Nếu sau này gặp hắn thì cẩn thận một chút, công pháp của gia tộc đó có phần tà ác”.

………..

“Đó là thánh tử của Âm Dương thế gia”, Từ Phúc tiếp tục chỉ vào một tên thanh niên tóc đỏ đi trong dòng người: “Nếu sau này gặp hắn ngươi cũng phải cẩn thận một chút, Âm Dương Chi Thuật của gia tộc bọn họ rất dị thường”.

………

“Còn kia là thánh nữ của Tinh Nguyệt Cung”, người mà Từ Phúc chỉ là một nữ tử mặc đồ tím vả lại còn rất xinh đẹp.

……….

Dòng người lũ lượt đi qua cánh cửa đá, và Từ Phúc cũng lần lượt giới thiệu với Diệp Thành, đương nhiên những gia tộc không nổi bật thì ông ta cũng bỏ qua. Những gia tộc mà Từ Phúc chỉ ra về cơ bản đều có những luyện đan sư trẻ tuổi có chút bản lĩnh.

Có điều sau khi Từ Phúc giới thiệu, Diệp Thành cũng đã biết thêm được rất nhiều người và nhiều thế lực.

Khi còn ở Chính Dương Tông, mặc dù hắn là thành viên của đội tình báo nhưng những tinh tức tình báo mà hắn được tiếp xúc lại quá ít, về cơ bản đều là Nam Sở còn các thế lực ở Bắc Sở thì hắn mới chỉ biết đến Thị Huyết Điện.

Hiện giờ Diệp Thành được mở mang tầm mắt, Thất Tịch Cung, Chú Kiếm Thành, Huyền Thiên Thế Gia, Bắc Hải Thế Gia, Âm Dương Thế Gia, Tinh Nguyệt Cung ở Bắc Sở, những thế lực này hắn chưa từng nghe nói trước đó.

Ngay sau đó, Diệp Thành trông thấy Tử Dương Đạo Nhân của Thanh Vân Tông, bên cạnh ông ta còn có một người thanh niên tên Nguyên Chí, sau đó là Thương Sơn Đạo Nhân của Chính Dương Tông và tên ngốc Lý Nguyên Dương kia.

Tiếp đến là Thị Huyết Đạo Nhân của Thị Huyết Điện và Huyết Đồng. Ngoài bọn họ ra thì những người tiếp theo đi vào về cơ bản đều là một lão nhân dẫn theo một thanh niên hoặc nữ tử.

“Thật là đông”, Diệp Thành tặc lưỡi, “ngày thường luyện đan sư hiếm có khó tìm, thế mà hôm nay chỉ cần giơ tay thôi cũng có thể vơ được một nắm”.

“Cho nên nói đừng coi thường Đại Sở”.

“Trưởng lão, những luyện đan sư này không phải đều có chân hoả cả chứ?”, Diệp Thành nhìn dòng người rồi nghiêng đầu sang nhìn Từ Phúc.

“Chân hoả đâu phải mớ rau đâu”, Từ Phúc khẽ vuốt râu: “Những luyện đan sư này phải tới hơn sáu phần là có địa hoả, ba phần có thú hoả kì dị, chỉ có không tới một phần là có chân hoả”.

“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm tiếp tục nhìn vào lối vào.

Hắn trông thấy luyện đan sư của nhà họ Tề ở Nam Cương của Nam Sở, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên và nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực.

Có điều khi bọn họ trông thấy Đông Nhạc Thượng quan Gia tới thì vẻ mặt đều khác thường.

Luyện đan sư của nhà Đông Nhạc Thượng Quan là một người phụ nữ trung tuổi, người này dẫn theo một thanh niên mặc đồ đen.

Ngoài thanh niên mặc đồ đen kia ra thì bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ nữa. Mặc dù ở khoảng cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhận ra đó là ai, đó chẳng phải là Thượng Quan Ngọc Nhi bị bắt cùng với hắn khi hắn thực hiện nhiệm vụ ở nước Triệu sao?

Diệp Thành bất giác ho hắng, trong đầu hắn chợt hiện lên cảnh tượng trong lò luyện đan, cảnh tượng đó quả thật quá ướt át.

“Ta có thể ngồi đây không?”, khi Diệp Thành đang day trán thì có một giọng nữ nhân vang lên. Bích Du từ từ đi tới nhìn Diệp Thành và khẽ cười.

“Cứ ngồi xuống đi, nào nào, ta ngồi đây”, Gia Cát Vũ cứ thế ấn Bích Du ngồi bên cạnh Diệp Thành sau đó tự giác ngồi giữa Diệp Thành và Từ Phúc rồi tự nhiên lấy linh quả trên bàn nhét vào miệng ăn.

“Gia Cát tiền bối, người cũng tới xem đại hội đấu đan sao?”, Từ Phúc vừa cười vừa rót cho Gia Cát Vũ một chén rượu.

“Chỗ nào náo nhiệt là ta tới chỗ đó”, Gia Cát Vũ chẳng hề khách khí, uống cạn chén rượu và không quên liếc nhìn sang Diệp Thành ở bên: “Ta nói này, ngươi có thể ngồi dịch sang kia một chút không, có vẻ hơi chật”.

“Không được”, Diệp Thành chỉ quan tâm cắn linh quả.

“Không được cũng phải được”, Gia Cát Vũ xích cái mông cứ thế ẩy Diệp Thành về phía Bích Du. Vốn dĩ ông ta chỉ địch huých nhẹ thôi nhưng nào ngờ lại khiến Diệp Thành dính chặt vào Bích Du.

Phía này, Bích Du có vẻ như biết dụng ý của Gia Cát Vũ nên vẻ mặt hết sức ngại ngùng.

“Con cho người đẩy à?”, Diệp Thành rõ ràng không nhận ra sự khác thường của Bích Du, hắn hích mông đẩy lại Gia Cát Vũ.

“Tên khốn khiếp nhà ngươi”, Gia Cát Vũ lập tức xắn tay áo và hếch cái mông lên.

“Lão già sống mãi không chết, cái mông cũng to thật đấy”, Diệp Thành cũng chẳng vừa, hắn xắn áo lên, hếch mông cao hơn.

“Còn đẩy nữa là ta đánh rắm đấy”.

“Người đánh rắm còn ít lắm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK