Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dù sao ta cũng chưa nghe nói gì cả”, Diệp Thành lau đi vết dầu dính nơi khoé miệng, hắn nheo mày nhìn Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân, cười nói: “Sau đại hội đấu thạch, chúng ta lại làm nữa nhé?”

Và sau câu nói này của Diệp Thành, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo đều dừng lại, bọn họ ghé lại gần Diệp Thành: “Nói nghe xem”.

“Nghe nói người của Chính Dương Tông cũng tới tham gia đại hội đấu thạch, cùng tính kế cướp của bọn họ”, Diệp Thành nói và đảo mắt liếc qua liếc lại giữa hai người Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo.

Vốn dĩ hắn không muốn ra tay với mấy người phía Ngô Trường Thanh chủ yếu là vì một mình hắn thì sức mỏng, nhưng Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo đến rồi thì lại khác, có một số món nợ hắn quyết định phải tính trước.

Nơi này là phía Bắc của Đại Sở, cách phạm vi thế lực của Chính Dương Tông còn xa, không có công kích bất ngờ sẽ có kết quả bất ngờ.

“Cái này ấy à…”, cả hai người còn lại xoa cằm, mặt mày cân nhắc.

“Bảo bối cướp được lần này ta không lấy món nào cả”.

“Nói sớm có phải xong lâu rồi không?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân giây phút trước còn đang trầm ngâm đắn đo thì lúc này đã bật cười hào sảng: “Làm, nhất định phải làm, cướp sạch của bọn chúng”.

“Tiện nhân, hai kẻ tiện nhân”, thấy bộ dạng đó của cả hai, Diệp Thành chợt tối sầm mặt.

Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.

Sáng sớm, trời vừa sáng, bóng người ở tứ phương của Thiên Long Cổ Thành đều tề tựu về toà lầu các trung tâm, vả lại về cơ bản bọn họ đều mặc áo bào đen, cho dù không mặc áo bào đen cũng dùng bí pháp che đi chân dung.

Trong đám người, Ngô Tam Pháo, Diệp Thành và Thái Ất Chân Nhân cũng ăn vận như vậy, chỉ sợ người khác nhận ra.

Tới khi vào trong lầu các, Diệp Thành mới sáng mắt lên.

Nhìn từ bên ngoài, lầu các này không phải to lớn nhưng cũng không quá nhỏ bé, nhưng khi vào trong thì mới nhận ra bên trong này là cả một thế giới mới, diện tích cũng phải đến hai mươi nghìn trượng, một nửa không gian xếp những dãy bàn ghế bằng tường vân tụ hội, trên mỗi cái bàn đều xếp quỳnh tương ngọc lộ và linh quả thơm ngào ngạt.

“Thiên Long Cổ Thành rốt cục có lai lịch thế nào mà lại giàu có thế này chứ?”, Diệp Thành tấm tắc.

“Ngươi không biết rồi”, Ngô Tam Pháo hùng hồn giải thích: “Nghe nói Thiên Long Cổ Thành từng là một nhánh của Tông Môn cổ xưa, vì tông môn đó suy tàn nên mới kiến tạo nên Thiên Long Cổ Thành ngày nay, nghe nói thành chủ của Thiên Long Cổ Thành là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, hầu như chưa ai nhìn được chân dung của ông ta, nhưng dám chắc rằng tuyệt đối không thể xem thường thế lực của Thiên Long Cổ Thành, đến cả Thị Huyết Điện cũng không dám đụng vào”.

“Tông môn cổ xưa…”

“Chí ít thì còn cổ xưa hơn cả Đại Sở Huyền Tông khi xưa, năm xưa nơi này cũng từng là vùng đất bá đạo của Đại Sở”, Thái Ất Chân Nhân khẽ vuốt râu: “Thiên Long Cổ Thành ít nhất cũng phải có lịch sử tới bảy nghìn năm rồi”.

“Bảy nghìn năm?”, nghe con số này, Diệp Thành tặc lưỡi.

Cả ba cứ thế vừa đi vừa nói và đã tìm tới được chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã càn quét sạch sẽ quỳnh tương ngọc lộ và linh quả trên bàn, đến cọng lông cũng không bỏ sót lại cho Diệp Thành.

Tiện nhân, hai kẻ tiện nhân. Diệp Thành lại lên tiếng mắng chửi.

Không lâu sau đó, bóng người từ bên ngoài lần lượt đi vào, người nào người nấy khí tức mạnh mẽ, Diệp Thành có thể cảm nhận rõ ràng có khí tức của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên được giấu nhẹm đi.

“Hi vọng lần này có thể dành về được bảo bối”, đại hội đấu thạch còn chưa bắt đầu mà khắp nơi đều bàn tán xôn xao.

“Lần này phải xem xét kĩ lưỡng mới được ra tay, đừng giống lần trước”.

“Mong trời thương cho ta vận may lần này”.

“Ta nói này, tên nào là Ngô Nhất Thiên?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Thái Ất Chân Nhân vừa gặm linh quả vừa hỏi Diệp Thành.

“Phía đối diện, hàng thứ ba, vị trí thứ tư”, Diệp Thành nói rất chuẩn xác vị trí của Ngô Trường Thanh, trong mắt hắn còn có ánh sáng sắc lạnh lướt qua”.

Lại nhìn sang Ngô Trường Thanh, rõ ràng chưa từng phát hiện ra có người đang nhìn mình, ông ta vẫn nhàn nhã khoanh chân ngồi đó, nhắm mắt nghỉ ngơi. Mặc dù ông ta khoác trên mình tấm hắc bào nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn ra bộ dạng cao cao tại thượng của ông ta.

Ngoài Ngô Trường Thanh ra thì còn có một vài người mà hắn quen mặt ví dụ như Thượng Quan Bác, Tư Đồ Tấn, hắn cũng đã nhắm chuẩn vị trí của bọn họ. Dưới con mắt Tiên Luân Nhãn, chẳng có gì có thể che giấu được.

“Một người ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, hai người ở cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, lần này không dễ chơi đâu”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo lẩm bẩm nhìn Ngô Trường Thanh và phán đoán sức chiến đấu của bọn họ.

“Bọn họ có chung sức thì cũng không bằng một Âm Sơn Lão Vu, sao nào, sợ rồi à?”

Cả hai người còn lại lúc này mới lên tiếng: “Chẳng qua chỉ tốn thêm chút sức thôi”.

Cả ba người đang bàn bạc thì có một mùi hương thơm bay qua, sau đó một bóng hình mặc đồ màu xanh ngồi ngay vào cái bàn bên cạnh Diệp Thành, cô ta vừa ngồi xuống liền nhấp ngụm trà, lén nhìn Diệp Thành.

Cảm nhận được Bích Du đang nhìn mình, Diệp Thành nhướng mày, thầm nhủ: “Không thể nào, lão tử đã hoá trang thành ra thế này rồi mà cô có thể nhận ra sao?”

Có điều Diệp Thành nào biết có lúc thiên nhãn thông của tu sĩ cũng không bằng linh cảm của nữ nhân, giống như hắn từng nói, nhìn một người không phải chỉ nhìn mắt mà còn phải nhìn bằng cả trái tim.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK