Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người? Lẽ nào là Phụ Hoàng của ta?”, Nam Minh Ngọc Thu hết sức kích động, vẻ mặt căng thẳng thấy rõ.

Diệp Thành không trả lời mà chỉ từ từ đứng dậy, hắn nhìn Nam Minh Ngọc Thu bằng khuôn mặt nghiêm túc: “Chúng ta giao hẹn trước với nhau, nếu đúng là Phụ Hoàng của cô thì cô cũng phải bình tĩnh đối mặt, được không?”

“Rốt cục ngươi muốn nói gì?”, Nam Minh Ngọc Thu nhìn Diệp Thành như thể nghe ra lời nói ý tứ của hắn.

Thấy đôi mắt mang đầy hi vọng của Nam Minh Ngọc Thu, Diệp Thành không có ý định che giấu: “Đó quả thực là một người nhưng là một người chết”.

“Không thể nào”, Nam Minh Ngọc Thu lập tức quay người nắm chặt lấy tay Diệp Thành muốn đi thẳng vào trong.

Điều đáng nói là bàn tay nắm tay Diệp Thành với lực không hề yếu, cô ta nhất tâm mong mỏi tìm được Phụ Hoàng nhưng không hề nghe thấy trên cánh tay Diệp Thành đã vang lên âm thanh “rắc”.

“Xương cốt của ta”, Diệp Thành đau đớn rít lên.

Cuối cùng, cả hai người mới tới khoảng cách cách bóng người mơ hồ kia hơn ba trượng.

Người đó quay lưng lại phía bọn họ, thân hình cao ráo, còn mặc chiến giáp cổ xưa, có lẽ đó là một thanh niên, mái tóc đen nhánh, người đó đừng sừng sững như cột gỗ, không hề di chuyển, trên vai còn có lớp bụi bám.

“Nếu là Phụ Hoàng của cô thì nhìn từ phía sau có lẽ có thể nhìn ra chứ?”, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn Nam Minh Ngọc Thu.

“Đó không phải là Phụ Hoàng của ta”, Nam Minh Ngọc Thu thở dốc.

“Không phải là Phụ Hoàng của cô thì dễ xử lý rồi”, lần này, đổi lại là Diệp Thành kéo Nam Minh Ngọc Thu, hắn từ từ đi tới trước người thanh niên kia và nhìn rõ khuôn mặt người này.

Không thể phủ nhận nhìn từ phía trước, người này trông vô cùng tuấn tú, thế nhưng đôi mắt lại trống không, thần thái đờ đẫn, giống như cái xác khô vậy.

“Âm Minh Tử Tướng”.

“Âm Minh Tử Tướng”.

Cũng câu nói đó được thốt ra từ miệng Diệp Thành và Nam Minh Ngọc Thu.

“Cô biết Âm Minh Tử Tướng?”

“Ngươi biết Âm Minh Tử Tướng?”

Cả hai người bất giác quay sang nhìn đối phương, bọn họ có thể nhìn ra được sự dị thường trong mắt của đối phương.

“Cô biết Âm Minh Tử Tướng sao?”, Diệp Thành lên tiếng trước.

Nam Minh Ngọc Thu khẽ gật đầu: “Lịch sử liên quan đến Âm Minh Tử Tướng thì rất lâu đời rồi, đây chính là một loại bí thuật tà ác dùng chú ấn để kiểm soát thi thể, năm xưa, nó được tạo ra bởi Pháp Luân Vương”.

“Pháp Luân Vương?”, Diệp Thành gãi đầu, hắn chắc chắn rằng mình chưa từng nghe thấy tên người này.

“Chưa từng nghe tới Pháp Luân Vương? Ngươi từng nghe nói tới Chiến Vương chưa?”

Chiến Vương?

Nghe hai từ này, Diệp Thành chỉ cảm thấy lòng chợt run lên: “Đương nhiên ta từng nghe nói, đây chính là tu sĩ mạnh cái thế mà sử sách của Đại Sở ghi chép lại rằng ông ta không hề thua kém Phụ Hoàng Huyền Hoàng của cô, truyền thuyết nói rằng ông ta cũng từng là một người thống nhất Đại Sở”.

Nói tới đây, Diệp Thành hiếu kì nhìn sang Nam Minh Ngọc Thu : “Chiến Vương và Huyền Hoàng của cô, người nào nhiều tuổi hơn?”

“Đương nhiên là Chiến Vương rồi”, nghe Diệp Thành hỏi vậy, Nam Minh Ngọc Thu khẳng định chắc chắn: “Chiến Vương là người thống nhất Đại Sở bảy nghìn năm trước, còn Phụ Hoàng của ta là người thống nhất Đại Sở năm nghìn năm trước, cũng giống với Phụ Hoàng của ta, Chiến Vương năm xưa cũng là tu sĩ ở cảnh giới Thiên duy nhất của Đại Sở. Cửu Huyền Chiến Thiên ngươi từng nghe nói chưa? Chính là do Chiến Vương sáng lập ra. Sau khi ônng ta mất, Cửu Huyền Chiến Thiên Tông dần lụi tàn, mãi tới khi khi tan rã, tới khi Đại Sở hỗn chiến cả hàng nghìn năm và tới khi Phụ Hoàng ta thống nhất Đại Sở thì mới kết thúc tai hoạ cả hàng nghìn năm.

“Vậy thì có liên quan gì đến Pháp Luân Vương?”, Diệp Thành gãi đầu.

“Đương nhiên có liên quan rồi”, Nam Minh Ngọc Thu nói tiếp: “Bảy nghìn năm trước, Pháp Luân Vương và Chiến Vương đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng đỉnh phong, cũng là hai người có nhiều khả năng tiến giới tới cảnh giới Hoàng nhất, vì Pháp Luân Vương kiểm soát rất nhiều thi thể cổ đại của tu sĩ mạnh, từng ép đến mức Chiến Vương phải tới vùng biên cương xa xôi của Đại Sở, thế nhưng có lẽ chính vì vậy nên mới khơi dậy huyết mạch của Chiến Vương, ông ta lấy chiến chính đạo, cứ thế tiến giới tới cảnh giới Hoàng”.

Nam Minh Ngọc Thu dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Chiến Vương tiến giới tới cảnh giới Hoàng trước sau đó sát phạt khiến Pháp Luân Vương đại bại, thống nhất Đại Sở, còn bí thuật điều khiển thi thể cổ xưa của Pháp Luân Vương cũng bị liệt vào hàng cấm thuật”.

“Còn có chuyện thế này kia à, ta thật sự được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Thế còn ngươi, vì sao ngươi lại biết đến Âm Minh Tử Tướng, ngươi từng gặp sao?”

“Đương nhiên ta từng gặp rồi, ta từng dùng Tiên Luân Cấm Thuật diệt một tên, cũng chính vì dùng tới Tiên Luân Cấm Thuật nên mới chết và bị cướp xác, cũng mới có những chuyện rắc rối về sau”.

“Hoá ra là vậy”, Nam Minh Ngọc Thu gật đầu, cô lại nhìn về phía Âm Minh Tử Tướng trước mặt rồi trầm ngâm: “Hắn chính là người tới Thập Vạn Đại Sơn ba trăm năm trước, xem ra thời đại này vẫn có người tu luyện bí thuật tà ác đó”.

“Tám phần là Chính Dương Tông”, Diệp Thành xoa cằm, trong ánh mắt mang theo cái nhìn lạnh lùng: “Âm Minh Tử Tướng chặn đường chúng ta chính là do Chính Dương Tông phái đi”.

“Vậy có nghĩa là Chính Dương Tông cũng muốn nhìn thấy bí mật của Thập Vạn Đại Sơn cho nên mới phái Âm Minh Tử Tướng tới đây?”

“Hiện tại xem ra đoán định này là phù hợp nhất”, Diệp Thành gật đầu, nói: “Mối liên hệ giữa ta và phân thân đã bị gián đoạn, xem ra Âm Minh Tử Tướng nhất định cũng sẽ mất đi mối liên hệ với chủ nhân của mình nên mới đứng sừng sững ở đây như vậy”.

“Đã vậy thì không cần phải giữ lại hắn nữa, hại ta căng thẳng cả nửa ngày trời”, Nam Minh Ngọc Thu nói rồi định giơ tay đánh bay Âm Minh Tử Tướng kia nhưng bị Diệp Thành ngăn lại.

“Đừng mà, cô không cần thì để cho ta”.

“Ngươi lấy Âm Minh Tử Tướng làm gì, lẽ nào ngươi cũng muốn tu luyện bí thuật tà ác đó?”

“Không phải”, Diệp Thành đem Âm Minh Tử Tướng đã chết cho vào túi đựng đồ: “Tương lai không xa ta nhất định phải chiến đấu với Chính Dương Tông, ta mang nó về nghiên cứu, tiện tìm ra manh mối”.

Nói tới đây, Diệp Thành lại xoa tay nhìn Nam Minh Ngọc Thu, cười nói: “Cô mạnh như vậy, tới lúc đó tới giúp ta được không?”

“Ta rất mạnh sao?”, Nam Minh Ngọc Thu mỉm cười.

“Đương nhiên rồi, năm nghìn năm trước cô ở cảnh giới Chuẩn Thiên, bị phong ấn tới thời đại này thì chắc chắn là sự tồn tại vô địch rồi”.

“Ngươi đánh giá ta cao quá rồi đấy, ngươi cũng đã xem nhẹ những vị ngoạ hổ tàng long của Đại Sở rồi”.

Lời này của Nam Minh Ngọc Thu khiến Diệp Thành thẫn thờ, hắn hỏi dò: “Vậy có nghĩa là dựa vào thực lực hiện tại của cô, vẫn có người mà cô không đánh lại được sao?”

“Nếu không thì ngươi nghĩ sao?”, Nam Minh Ngọc Thu khẽ mỉm cười, giọng nói ý tứ: “Đại Sở rộng lớn thế này, người giỏi đâu có thiếu. Mặc dù năm nghìn năm trước ta ở cảnh giới Chuẩn Hoàng nhưng thời đại này ta cũng chỉ là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, thứ mà ta dùng cũng chỉ là linh lực, càng không có nguyên thần, theo như ta biết thì ít nhất có năm người ta đánh không lại”.

“Năm…năm người?”, Diệp Thành thẫn thờ, hắn nhìn Nam Minh Ngọc Thu với vẻ mặt hiếu kì: “Năm người nào?”

“Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, Thị Huyết Diêm La, Dương Huyền Công của Tây Vực, Chu Thiên Dật của Đông Lăng.

“Bốn người đầu tiên ta từng nghe nói tới, nhưng người cuối cùng là Chu Thiên Dật có lai lịch thế nào?”

“Lai lịch không vừa đâu”, Nam Minh Ngọc Thu xuýt xoa: “Ông ta cũng không phải là người của thời đại này, ở thời đại trước cả Chiến Vương, theo như suy đoán của ta thì ông ta cũng giống ta, bị phong ấn tới thời này, mãi tới thời này mới thức tỉnh, còn lai lịch của ông ta thì ngươi có lẽ từng nghe nói tới một người, đó chính là Đông Hoàng từng thống nhất Đại Sở trước Chiến Vương, còn Chu Thiên Dật chính là con nối dõi của Đông Hoàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK