Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên ghế ngồi, Diệp Thành đang cân nhắc, còn Nam Minh Ngọc Thu vẫn đang mong chờ câu trả lời của hắn.

Bích Du nhìn cảnh tượng này mà bất giác mím môi, vẻ mặt phức tạp, không biết đang suy nghĩ gì.

Cuối cùng Diệp Thành vẫn gật đầu: “Nếu cô đã tin ông ta thì ta cũng không có gì để nói, lần này ta sẽ giúp cô”.

“Cảm ơn”, nghe thấy câu trả lời của Diệp Thành, Nam Minh Ngọc Thu rất kích động.

“Nhưng cô phải truyền bí pháp cho ta trước”, Diệp Thành lại bổ sung một câu: “Nhỡ ta giúp cô xong, cô lại bỏ đi thì ta tìm ai đòi công bằng!”

“Không thành vấn đề”, Nam Minh Ngọc Thu nhanh chóng đồng ý, truyền âm cho Diệp Thành: “Tĩnh thần ngưng khí đi, ta truyền bí pháp cho ngươi”.

Không cần Nam Minh Ngọc Thu nói, Diệp Thành cũng đã sẵn sàng.

Chẳng mấy chốc, một lượng thông tin khổng lồ truyền vào đầu Diệp Thành, biến thành những ký tự nhỏ dày đặc, còn có rất nhiều cảm ngộ của các tiền bối đi trước.

“Hỗn Độn Vô Cực Đạo”, Diệp Thành nhắm mắt, lẩm bẩm một tiếng.

“Đạo pháp này là phụ hoàng ta sáng tạo ra”, khi Diệp Thành lẩm bẩm, Nam Minh Ngọc Thu đã bắt đầu giải thích sự tinh tuý của bí pháp cho hắn.

“Đạo pháp này là một bí pháp dung hợp bí thuật”.

“Ví dụ, dùng đạo pháp này ngươi có thể đồng thời thi triển hai loại bí thuật, chẳng hạn như Huyền quang ấn và Phách thiên chưởng, trong một đòn của ngươi sẽ kết hợp cả hai loại bí thuật này, phát huy được uy lực của cả hai bí thuật”.

“Đương nhiên ngươi cũng có thể sử dụng ba, bốn thậm chí là nhiều bí thuật hơn, nhưng nói thì đơn giản, để thực hiện được lại cực kỳ khó. Như phụ hoàng ta năm đó cũng chỉ dung hợp được hơn chín mươi loại bí thuật thôi”.

“Nhưng có thể khẳng định một điều dung hợp càng nhiều bí thuật thì uy lực càng lớn, kiểm soát cũng sẽ khó hơn, nếu không cẩn thận rất có thể sẽ phải hứng chịu phản phệ công pháp”.

“Vậy nên đừng vì cái lợi trước mắt, cái gì cũng phải từ từ từng bước”.

Được Nam Minh Ngọc Thu liên tục giảng giải, Diệp Thành rơi vào trạng thái lĩnh ngộ.

Chìm trong sự kỳ diệu của Hỗn Độn Vô Cực Đạo, trong lòng Diệp Thành rất chấn động.

Bí pháp này có thể gọi là nghịch thiên, dung hợp một loại bí thuật, uy lực sẽ mạnh thêm một phần.

Chư Thiên Vạn Đạo cũng có Chư Thiên Vạn Pháp, sự đúc kết của nó có ngụ ý hỗn loạn, tu thuật cũng cần dung nạp vạn đạo, bí pháp vô thượng Hỗn Độn Vô Cực Đạo cùng với đạo của hắn đúng là vô cùng ăn nhập, tựa như được sáng tạo để dành riêng cho hắn.

Diệp Thành không biết rằng khi hắn lĩnh ngộ thì đại hội đấu thạch đã lên đến cao trào, cực kỳ sôi nổi, bừng bừng khí thế.

Trong góc, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân tối sầm mặt nhìn về phía này.

Trước đó hai người họ bị ném ra ngoài một cách khó hiểu, đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mặc dù rất muốn nổi điên nhưng liếc nhìn Nam Minh Ngọc Thu, cả hai lại sợ hãi, nếu lao tới đó chắc chắn sẽ bị ném đi cao hơn, xa hơn, chưa biết chừng còn bị đánh cho tơi tả.

“Tên công tử đó có lai lịch gì vậy nhỉ? Mẹ nó chứ!”, Ngô Tam Pháo luôn miệng mắng.

“Có trời mới biết hắn từ đâu ra, hơn nữa hắn cực kỳ mạnh, dù là ta khi ở thời kỳ đỉnh phong cũng không cùng cấp bậc với hắn”, mặc dù Thái Ất Chân Nhân cũng hận nhưng không thể không thừa nhận thực lực của Nam Minh Ngọc Thu.

“Tiểu tử Diệp Thành này còn có tâm trạng ngủ nữa”.

“Vừa rồi hai tên đó trò chuyện vui vẻ lắm, khốn kiếp, hai tên khốn”.

“Chửi thêm một câu, có tin ta xé rách miệng ngươi không?”, khi hai người đang chửi hăng thì giọng nói nhẹ nhàng của Nam Minh Ngọc Thu đã vang lên trong đầu hai người, khiến cả hai sợ hãi, dứt khoát chạy ra khỏi thế giới nhỏ của không gian.1

Đại hội đấu thạch vẫn tiếp tục, không hề vì hai người rời đi mà tạm dừng.

Ngày đêm cứ thế luân phiên.

Có lẽ Diệp Thành cũng không ngờ mình đã ngồi liền ba ngày, đến khi hắn tỉnh lại thì đại hội đấu thạch đã gần kết thúc.

Phù!

Diệp Thành thở ra một hơi khí đục, trong mắt đầy vẻ vui sướng: “Thật tuyệt vời, thật sự rất tuyệt vời”.

“Ta đã thực hiện ước định rồi, ngươi cũng đừng nuốt lời đấy!”, Nam Minh Ngọc Thu mỉm cười, sau đó giơ nắm đấm lên: “Nếu dám nuốt lời thì ngươi biết hậu quả rồi đấy!”

“Đó… Đó là đương nhiên”, Diệp Thành cười khan.

Diệp Thành có ly do để tin rằng một chưởng của Nam Minh Ngọc Thu có thể đánh chết mình. Phải biết rằng trước đây cô nương này chỉ còn một bước nữa là vào được cảnh giới Thiên, phụ thân cô là Huyền Hoàng lập ra cả thiên hạ này đấy!

“Đi thôi”, Nam Minh Ngọc Thu đứng dậy.

“Chờ ta hoàn thành một chuyện đã”, Diệp Thành cũng đứng lên, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn về phía đối diện, cuối cùng hắn dừng lại trên người Ngô Trường Thanh mặc áo bào đen.

“Cần gì phải rắc rối, ta giúp ngươi giết ông ta”.

“Không cần”, Diệp Thành lập tức từ chối, ánh sáng trong mắt hắn càng lạnh hơn: “Ta muốn tự tay giết ông ta”.

“Tuỳ ngươi”.

Cuộc đấu giá hòn đá cuối cùng của đại hội đấu thạch vô cùng sôi nổi.

Nhưng Diệp Thành không tham gia, bởi vì tuy hòn đá đó long lanh, đẹp mã nhưng bên trong lại chẳng có gì.

Nhìn lướt qua Ngô Trường Thanh một lần cuối cùng, Diệp Thành quay người bước xuống vân đoàn, ra khỏi thế giới nhỏ của không gian.

Nam Minh Ngọc Thu cũng đi theo, hơn nữa khi vừa ra khỏi thế giới nhỏ của không gian, trang phục của nam tử thoáng chốc đổi thành trang phục của nữ nhân, cực kỳ thanh tao, tựa như tiên nữ giáng trần vậy.

Họ vừa bước ra, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đang đứng canh cửa đã lập tức bao vây.

“Mẹ nó, tiểu tử kia đâu? Gọi hắn ra đây, hôm nay gia phải dạy cho hắn một bài học”, giọng Ngô Tam Pháo thô lỗ, cái miệng rộng bắn nước bọt đầy trời.

“Khó chịu chết mất, ta phải dạy dỗ hắn, nhất định phải cho hắn một bài học”, Thái Ất Chân Nhân cũng tức giận thở hổn hển, luôn miệng mắng chửi.

Mà Diệp Thành thì đã đưa tay đỡ trán.

Nam Minh Ngọc Thu nhẹ nhàng phủi vai áo không dính chút bụi, ung dung nói: “Trông người ta giống nam nhân lắm à?”

Hế?

Lúc này Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân mới chuyển ánh mắt sang Nam Minh Ngọc Thu, thấy cô nương xinh đẹp, hai tên này lập tức chỉnh trang lại quần áo, còn vuốt tóc: “Không biết mỹ nữ là…”

“Cô ấy chính là tiểu tử thối trong miệng hai người đấy”, Diệp Thành vừa nói vừa đưa tay che mắt.

Ặc!

Éc!

Vẻ mặt Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lập tức trở nên cực kỳ thú vị, khi quay đầu lại, một bàn tay ngọc ngà đã đưa tới.

Chát!

Một cái tát vang dội, hai người bay ra khỏi thành cổ Thiên Long, hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng đáp đất.

“Nhanh lên, đừng lề mề”, Nam Minh Ngọc Thu làm như không có chuyện gì xảy ra, phủi tay rồi quay người rời đi.

“Được… Được”, Diệp Thành cười ngượng ngùng, thầm nói sau này đụng đến ai chứ không đụng đến nữ nhân này, đụng đến nữ nhân nào cũng không đụng đến nữ nhân điên này, cô ta ra tay cực kỳ hung ác.

Diệp Thành nhìn Nam Minh Ngọc Thu thêm lần nữa rồi cũng xoay người biến mất.

Hắn vừa đi không lâu, trong thế giới nhỏ của không gian có người xuất hiện, hơn nữa mỗi người còn mang một vẻ mặt.

“Ngày hôm nay thật xui xẻo, hơn hai triệu linh thạch mà xẻ ra lại chẳng có bảo bối gì, mẹ nó chứ”.

“He he, ta may mắn phết, kiếm được hai bảo bối liền”.

“Cút, lão tử không muốn nói chuyện với ngươi”.

Trong đám đông, ba người phía Ngô Trường Thanh bước ra, có vẻ tâm trạng cũng khá tốt, bọn họ cũng kiếm được khá nhiều bảo bối trong đại hội đấu thạch này, có lẽ vì quá vui nên khi rời đi, bọn họ không nhận ra rằng phía sau còn có một người luôn đi theo.

“Ngô Trường Thanh, chuẩn bị đón nhận lửa giận ngút trời của ta đi!”, Diệp Thành mặc áo choàng đen đứng trong đám đông, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK