Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm! Đùng đoàng!

Cảnh tượng vô cùng hùng tráng, tiếng nổ ầm trời khiến rất nhiều người phải kinh ngạc.

Các tu sĩ ở gần đó tới xem, khi nhìn thấy Diệp Thành đang chạy trốn phía trước và Hoắc Tôn đuổi theo phía sau thì ai nấy đều sửng sốt.

“Hoắc Tôn – đệ tử thứ ba bảng Phong Vân ra tay rồi à? Hắn chính là Thái Âm Chân Thể đã khiêu chiến Huyền Linh Chi Thể đúng không?”

“Khả năng chính là hắn rồi, chẳng trách!”

“Lần này khả năng cao Tần Vũ sẽ bị giết chết, Hầu Thiên Sát không thể so sánh với Hoắc Tôn được, hai người họ cách nhau sáu thứ hạng cơ mà”.

“Nếu đuổi kịp thì ông đây sẽ theo họ ngươi”, trong tiếng bàn tán của mọi người, Diệp Thành lại nhảy ra khỏi vòng vây, hắn còn quay lại lớn tiếng chửi người phía sau.

“Ta giết ngươi”, bị thách thức trước chốn đông người khiến vẻ mặt Hoắc Tôn lại trở nên u ám, bởi vì hắn ta quá coi thường Diệp Thành nên mới để Diệp Thành lợi dụng sơ hở. Hắn ta là Thái Âm Chân Thể, hắn không chấp nhận được việc uy nghiêm bị xâm phạm.

Vì thế hai người cứ một đuổi một chạy.

Hoắc Tôn đang ở trạng thái dung hợp với thiên địa, mượn sức mạnh của thiên địa, không ngừng bổ sung cho mình.

Mà Diệp Thành cũng không vừa, khí huyết của hắn vốn đã dồi dào, lại được phân thân liên tục truyền đại địa tinh nguyên và sức mạnh của tinh tú khiến hắn càng chạy nhanh hơn.

Đoàng! Đoàng!

Đoạn đường này liên tiếp vang lên tiếng nổ ầm trời, tốc độ chạy trốn của Diệp Thành cực kỳ nhanh, mà Hoắc Tôn đã dung hợp với thiên địa cũng tấn công vô cùng ác liệt, đặc biệt là biển Thái Âm dưới chân hắn ta, nơi nào nó đi qua là lại có những ngọn núi biến thành tro bụi.

Ngày hôm nay không hề yên bình.

Không biết qua bao lâu, Hoắc Tôn mới dừng lại với vẻ mặt u ám đáng sợ.

Đúng vậy, hắn không đuổi kịp Diệp Thành, thực lực của tên súc sinh đó không yếu, khả năng chạy trốn cực kỳ lợi hại, hắn đuổi theo hơn chín nghìn dặm mà vẫn để Diệp Thành chạy thoát.

Lúc này, Diệp Thành đã chạy tới một toà thành cổ.

“Nghe gì chưa? Hoắc Tôn không bắt được Tần Vũ, lại để cho tên đó chạy thoát rồi”.

“Tiểu tử này chạy nhanh thế!”

Vừa bước vào thành cổ, Diệp Thành đã nghe thấy lời bàn tán của những người qua đường.

Lại? Sao lại là lại?

Diệp Thành không khỏi sờ chóp mũi, nhưng nghĩ lại cũng đúng.

Từ Bắc Chấn Thương Nguyên tới đây, hắn đã bị đuổi giết không chỉ một lần, nhưng lần nào hắn cũng thoát được, ngay cả lúc nhà họ Dương và Thị Huyết Điện bày ra chiến trận lớn như thế cũng không bắt được hắn, mọi người đều không nén được tiếng tặc lưỡi cảm thán.

Giữa tiếng bàn tán, Diệp Thành đã đi vào một quán rượu, tìm một chỗ bên cửa sổ rồi ngồi xuống, gọi một bình rượu ngon, vừa nhàn nhã uống rượu, vừa yên lặng quan sát bên ngoài.

“Ra ngoài lâu quá rồi, không thể điên cuồng thêm nữa”, Diệp Thành nhỏ giọng thì thầm: “Uống hết bình rượu này rồi về Hằng Nhạc Tông thôi”.

Nhắc đến Hằng Nhạc Tông, trong đầu Diệp Thành lại hiện lên hình bóng Sở Huyên, mặc dù lúc đó linh hồn của hắn không ở trong thể xác nhưng hắn có thể cảm nhận được nỗi đau thấu tim gan của Sở Huyên.

Có lẽ suy nghĩ quá tập trung, Diệp Thành không phát hiện đã có một người thanh niên mặc đồ trắng ngồi đối diện mình.

“Vất vả cả chặng đường, có thể cho tại hạ xin một ly không?”, người thanh niên áo trắng mỉm cười nhẹ.

Diệp Thành hoàn hồn, bất giác quay đầu lại, quan sát người thanh niên kia từ đầu đến chân một lượt.

Người này trời sinh khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt sắc sảo, góc cạnh rõ ràng, khí chất ung dung nhưng không che giấu được sự sắc bén bên trong, mái tóc đen dài như thác nước, vóc người cường tráng rắn rỏi, mắt sáng như sao, xa xăm vô cùng.

“Chúng ta quen nhau không?”, Diệp Thành hơi ngạc nhiên, hiển nhiên chưa từng nghĩ sẽ có người tới uống ké rượu của mình.

“Gặp nhau giữa dòng đời hối hả ắt hẳn do duyên”, người thanh niên áo trắng khẽ mỉm cười, cũng không coi mình là người ngoài, cầm bình rượu lên tự rót cho mình một ly: “Huống hồ chúng ta còn cùng tên, vậy lại càng có duyên”.

“Cùng tên?”, Diệp Thành sửng sốt.

“Ngươi tên Tần Vũ, ta cũng tên Tần Vũ, ngươi nói xem có trùng hợp không?”

Phụt!

Nghe người thanh niên kia nói vậy, Diệp Thành phun ngụm rượu vừa đưa vào miệng lên khắp mặt đối phương.

“Chỉ uống của ngươi một ly rượu thôi, việc gì phải ngạc nhiên thế?”, người kia vẫn bình tĩnh, đưa tay lên lau rượu trên mặt.

“Ngươi cũng tên là Tần Vũ?”, Diệp Thành sững sờ nhìn người thanh niên áo trắng trước mặt.

“Trùng hợp đúng không! Còn có chuyện trùng hợp hơn nữa cơ, trước đây ta cũng xếp thứ chín mươi chín trong bảng Phong Vân”.

Ặc!

Lời này vừa thốt ra, khoé miệng Diệp Thành đột nhiên co rút, vẻ mặt hắn trở nên rất kỳ quái.

Giờ thì hay rồi! Lấy tên người ta đi làm loạn khắp nơi, rước biết bao kẻ thù tới, hôm nay lại gặp được chính chủ một cách thần kỳ.

Hờ hờ hờ…

Diệp Thành cực kỳ xấu hổ, cười khan một tiếng: “Trùng hợp, thật trùng hợp”.

Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Diệp Thành, Tần Vũ ở đối diện đưa tay chống má, nhìn hắn với vẻ hứng thú: “Ta nói này đạo hữu, có phải ta đã trêu chọc ngươi ở đâu không mà ngươi lại chơi ta như thế?”

“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi”, Diệp Thành cười ngượng.

“Hiểu lầm cũng được, trùng hợp cũng được, ta không đến để hỏi tội ngươi, hơn nữa ta cũng đánh không lại ngươi”, Tần Vũ lại cầm bình rượu lên, rót cho mình một chén rồi nói: “Ta tới tìm ngươi là vì có người muốn gặp ngươi”.

“Muốn gặp ta?”, Diệp Thành hơi giật mình: “Ai muốn gặp ta?”

“Đi rồi sẽ biết thôi”, Tần Vũ trút rượu vào miệng rồi duỗi eo thoải mái: “Đi thôi! Ta đưa ngươi đến rồi sẽ tìm một nơi yên tĩnh để câu cá”.

Ồ ồ!

Diệp Thành gật đầu, lòng thầm lẩm bẩm nhưng vẫn đi theo.

Tần Vũ đi trước dẫn đường, hai người đi vào truyền tống trận của thành cổ, sau đó lại sử dụng tiếp hai truyền tống cổ trận nữa mới dừng lại ở lối vào của một khu vườn nhỏ trong cổ trấn.

“Chính là nơi này”, Tần Vũ nói xong bước vào trước.

Diệp Thành nhìn xung quanh rồi cũng vào theo.

Trước mắt là một người quay lưng lại với hắn, dáng người mảnh khảnh, tấm lưng vững chãi như ngọn núi, ngồi thẳng tắp ở đó tựa như tấm bia đá sừng sững, mặc dù không để lộ khí tức nhưng vẫn mang lại cho hắn áp lực rất lớn.

“Sư tôn, con đưa người tới rồi”, Tần Vũ bước lên, cung kính hành lễ.

“Con đi đi!”, người đó không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay.

Tần Vũ nghe vậy thì xoay người rời đi, khi đi ngang qua Diệp Thành còn truyền âm nhắc nhở: “Sư tôn không dễ nói chuyện như ta đâu, tính ông ấy kỳ quái lắm, ngươi tự mình cầu phúc đi”.

“Ta biết rồi!”

Diệp Thành gật đầu, tuy thấy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tiến lên, cung kính hành lễ: “Bái kiến tiền bối”.

Lúc này người đó mới hơi quay lại, nhưng khi nhìn thấy mặt ông ta, Diệp Thành liền sửng sốt. Người này không phải chính là Độc Cô Ngạo sao?

“Sư tôn của Tần Vũ là Độc Cô Ngạo? Đồ đệ của Độc Cô Ngạo là Tần Vũ?”, Diệp Thành ngơ ngác gãi đầu, không ngờ cái tên mà hắn sử dụng mấy ngày nay lại là tên của đồ nhi Độc Cô Ngạo.

“Cũng may người ngoài không biết Tần Vũ là đồ nhi của Độc Cô Ngạo, nếu không có trời mới biết sẽ mang lại bao nhiêu phiền phức cho ông ấy”, Diệp Thành thầm nhủ.

Độc Cô Ngạo lẳng lặng quan sát Diệp Thành, ánh mắt sâu thẳm tựa như giếng cổ không một gợn sóng: “Nam Minh Ngọc Thu đâu?”

Nam Minh Ngọc Thu?

Nghe thấy cái tên này, Diệp Thành sửng sốt, không ngờ Độc Cô Ngạo lại hỏi Nam Minh Ngọc Thu.

“Ta không biết”, sau khi sững sờ, Diệp Thành lắc đầu: “Từ khi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, con không đuổi theo cô ấy nữa”.

Nghe vậy, Độc Cô Ngạo im lặng, nhưng trong mắt lại loé lên một tia sáng yếu ớt, khoé miệng trào ra một vệt máu tươi.

Thấy vậy, Diệp Thành không khỏi nhíu mày, vừa nhìn là biết Độc Cô Ngạo đang bị thương, hơn nữa vết thương rất kỳ lạ, điều khiến hắn ngạc nhiên là ở Đại Sở này còn có người có thể khiến Độc Cô Ngạo bị thương?

“Không phải Nam Minh Ngọc Thu đánh ông ấy bị thương đó chứ? Vậy nên ông ấy mới tìm Nam Minh Ngọc Thu báo thù?”, trong lòng Diệp Thành có suy đoán như vậy.

Nghĩ đến đây, Diệp Thành thử hỏi: “Tiền bối, là Nam Minh Ngọc Thu đánh người bị thương sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK