Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, Lý Tiêu và Bạch Tố Tố được sắp xếp ở trong linh sơn Đan Phủ.





Còn phía Diệp Thành vẫn đứng trên đỉnh núi, tĩnh lặng nhìn ra bên ngoài núi, phóng tầm mắt từ đây có thể trông thấy rõ ràng từng bóng hình bay ra bay vào, người nào người nấy tu vi không hề yếu.





Những người này đêm hôm rồi không ngủ, vẫn di chuyển qua lại canh Đan Phủ, Diệp Thành chắc chắn rằng nếu như lúc này có ai đó đi ra khỏi Đan Phủ thì sẽ lập tức bị bọn họ để ý.





Ngặt nỗi cấm chế của Đan Phủ lại mạnh và ngăn cách tuyệt đối với bên ngoài, người ngoài có muốn dùng bí pháp nhìn vào đây cũng chỉ thấy là một lớp sương giăng kín.





“Ngày thứ hai sau khi ngươi chết thì bọn chúng đã kéo tới rồi”, Tạ Vân chậm rãi nói, “tính tổng cộng cũng phải mười mấy người, về cơ bản bọn chúng tới đây để khiêu khích, nói là muốn phân cao thấp với Đan Phủ”.





“Không ai chú ý tới bọn chúng mà chúng không để ý tới Đan Phủ mới lạ”, Diệp Thành bật cười.





“Sự quyết đoán của Thánh Chủ hôm đó quả là đúng đắn”, Niệm Vi khẽ lên tiếng, “bọn chúng không vào được trong này, bí pháp cũng không nhìn nổi, chỉ có thể đứng ngoài đợi, một khi có người ra ngoài thì sẽ bị đưa đi một cách bí mật”.





“Muốn canh thì để chúng canh”, Diệp Thành lãnh đạm đáp lời.





“Phải phong bế nghiêm ngặt Đan Phủ cho chúng tức chết”, Tạ Vân tức tối mắng chửi.





“Khoảng thời gian Thánh Chủ không ở đây, các luyện đan sự tiến bộ rõ rệt”, Niệm Vi nói rồi phất tay lấy ra một bộ cổ quyển, bên trên có viết tên của các luyện đan sư.





Diệp Thành nhận lấy, hắn đảo mắt lướt qua, đôi mắt chợt loé sáng, cho dù với khả năng nhận định của hắn thì cũng không khỏi bất ngờ.





“Không bao lâu nữa bọn họ sẽ là luồng sức mạnh đáng sợ”, Niệm Vi cười hân hoan.





“Ta cũng không thể kém cạnh hơn, lần này nếu Như không đạt được tu vi ở cảnh giới Thiên thì ta nhất định không xuất quan”, Tạ Vân vấn vấn tóc, hắn quay người bước đi và không quên lấy ra một cái gương phát sáng chỉ điểm vào đó, trên mặt nở nụ cười giảo hoạt: “Không tồi, không tồi, hi hi hi”.





Thấy vậy, Diệp Thành liền đuổi theo, hắn không nói thêm nhiều, lập tức ấn Tạ Vân xuống đất.





Lưu manh!





Niệm Vi cũng đuổi theo, cô không nói lời nào mà xông lên đánh.





Cũng chẳng thể trách cả hai người như vậy vì Tạ Vân quá đê tiện, cái gương trong tay hắn chính là huyền cơ kính, là pháp bảo chuyên nhìn con người, Diệp Thành và Niệm Vi đánh hắn vì hắn đang nhìn lén Lý Tiêu và Bạch Tố Tố.





Tạ Vân bi đát cứ thế bị đánh tới tấp, Diệp Thành tìm một đoạn dây thừng trói hắn lại rồi treo lên cành cây.





Tiện nhân!





Trước khi đi, Diệp Thành còn không quên đạp thêm cho hắn một cái.





Có phải ngươi không có thê tử đâu.





Niệm Vi hắng giọng, nếu nói về hoàng huynh này của cô thì thực sự rất tốt, ít nhất còn là quân tử, nhưng từ sau khi mở ra kí ức kiếp trước thì hắn rõ ràng đã phản lại trời đất, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt hắn là cô chỉ muốn đánh người, vả lại còn muốn đánh đến chết.





Cuối cùng, sau khi liếc nhìn Tạ Vân đang lảo đảo lần cuối, Diệp Thành mới rời khỏi đây.





Vẫn là màn đêm đen, hắn thông qua Truyền Tống Trận rời khỏi Đan Phủ, cứ thế đi một mạch tới tầng thứ chín của U Đô.



Ngươi vẫn còn sống?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK