Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ kiếp, cả nhà họ Tô đều là cả trận pháp”, Diệp Thành gãi đầu nhìn tứ phía, hắn trông thấy rất nhiều trận văn bí mật, đến cả mỗi một nhành cây ngọn cỏ đều có chướng pháp, bề mặt căn bản đều khắc hoạ đường vân của trận văn.

Nghĩ vậy, Diệp Thành âm thầm mở Tiên Luân Nhãn hắn nhìn thấu huyền cơ của trận pháp sau đó tìm một phương hướng và đi về phía đó.

Phía trước mặt, hắn trông thấy một bóng hình từ từ đi tới, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Tô Tâm Nhi.

Thấy vậy, Diệp Thành co cẳng định chạy.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ”, Tô Tâm Nhi nhanh chóng sải bước đến và gọi Diệp Thành.

Biết không tránh được, Diệp Thành bèn quay người lại, hắn xoa xoa đầu mũi, cười trừ: “Tô tiểu thư, thật trùng hợp”.

Có lẽ nhìn ra bộ dạng khác thường của Diệp Thành nên khuôn mặt Tô Tâm Nhi lại lần nữa đỏ bừng, hai tay cô nắm chặt, môi mím lại, khẽ giọng nói: “Có thể giúp nhà họ Tô chúng ta không? Nếu được, ta đồng ý đánh đổi bằng bất cứ giá nào”.

Giúp? Ta giúp thế nào?

Diệp Thành thầm gào thét, mặc dù lão tử là Viêm Hoàng Thánh Chủ nhưng cũng chỉ là một người đứng đầu đơn độc. Người ta coi trọng thì sẽ gọi hắn một tiếng Thánh Chủ, nếu không coi trọng thì hắn cũng chẳng là gì.

Có điều, trông thấy Tô Tâm Nhi như vậy, Diệp Thành lại lắc đầu bất lực: “Tô tiểu thư, mặc dù ta là Thánh Chủ nhưng bọn họ chưa chắc đã nghe theo lời ta, ta chỉ là một tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, bọn họ nhất định sẽ không phục tùng ta”.

“Nhưng dù gì ngươi cũng là thánh chủ của bọn họ”, Tô Tâm Nhi ngẩng đầu, đôi mắt trong như nước hồ thu nhìn Diệp Thành đong đầy hi vọng.

“Vậy còn phải đợi bọn họ nhận một người Thánh Chủ như ta đã”, Diệp Thành xua tay.

Nghe Diệp Thành nói vậy, Tô Tâm Nhi chợt tái mặt, cô đứng đó giữa những làn gió thổi qua, cơ thể vốn mảnh mai lại càng trở nên yếu đuối.

“Làm phiền rồi”, Tô Tâm Nhi khẽ cúi người, cô lặng lẽ rời đi.

Nhìn bóng người Tô Tâm Nhi rời đi, Diệp Thành lắc đầu bất lực, “mặc dù ta rất muốn giúp mọi người nhưng ta chỉ mới ở cảnh giới Linh Hư, không phải là người cứu được thế giới”.

Diệp Thành thở dài một hơi, hắn quay người: “Nhìn mà xem, nếu như tương lai có thể hàng phục Viêm Hoàng thì ta không ngại ra tay giúp đỡ mọi người, nhưng điều kiện đó là nhà họ Tô có thể trụ được tới lúc đó”.

Ra khỏi nhà họ Tô, Diệp Thành đi thẳng về phía trung tâm của Xuân Thu Thành, hắn đi vào một Truyền Tống Trận.

Sau mười phút, Diệp Thành mới bước ra khỏi thông đạo không gian, hiện thân trong một khu rừng tối tăm.

“Lần này không ai có thể ngăn cản quyết định của ta”, Diệp Thành nhìn về phía Nam, hắn tế gọi ra một thanh phi kiếm. Có điều, hắn còn chưa bước lên phi kiếm thì một luồng khí tức lạnh lẽo đã ập từ phía sau lưng tới.

Vút!

Ngay lập tức, một thanh kiếm màu đen vừa dài vừa mảnh đâm tới, cứ thế hướng về phía gáy Diệp Thành.

Diệp Thành run rẩy, hắn thầm nhủ người ra tay nhất định là kẻ chuyên giết người, nhát kiếm tuyệt sát này mà đâm vào một tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư bình thường thì chỉ còn nước bỏ mạng.

Thế nhưng Diệp Thành là ai? Hắn chính là tên có thể giết chết một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, mặc dù nhát kiếm này là kiếm tuyệt sát nhưng muốn giết hắn còn kém xa.

Nói thì lâu nhưng mọi thứ lại xảy ra rất nhanh, trong chốc lát, Diệp Thành đã quay phắt người, kiếm Xích Tiêu đã được cầm trong tay gạt đi thanh sát kiếm màu đen kia.

Vì không thể giết Diệp Thành ngay lúc đó, kẻ trong bóng tối nhanh chóng rút lui.

“Còn muốn chạy?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn tế gọi ra Đại La Thần Đỉnh, tiếng vù vù vang lên, áp lực của hàng trăm nghìn cân khiến không gian lập tức bị đè nén, tên kia vừa định bỏ chạy thì đã bị Diệp Thành đánh bay.

Phong thần quyết!

Diệp Thành đã bắt đầu di chuyển, hắn như cơn gió, nhanh đến mức vô ảnh, một kiếm bá đạo được chém ra.

Phụt!

Những đợt máu bắn trào lên, đầu tên kia lập tức bị kiếm của Diệp Thành đâm xuyên, đến tiếng gào thét hắn cũng không thét lên nổi.

Sau khi giết chết tên kia, Diệp Thành mới nhìn rõ bộ dạng của hắn, đó là một gã thanh niên mặc y phục màu đen, đeo mặt nạ, cho tới lúc chết, đôi mắt của hắn vẫn mang theo vẻ kinh ngạc, một kiếm không thể giết chết kẻ cần giết, ngược lại còn khiến mình phải bỏ mạng.

“Kiếp sau đầu thai đừng đụng vào người không nên đụng”, Diệp Thành tiến lên trước, hắn phất tay cất đi túi đựng đồ của gã thanh niên.

Roẹt! Roẹt!

Không lâu sau đó, tiếng gió rít lạnh lẽo vang lên khiến đôi mắt Diệp Thành lại lần nữa nheo lại.

“Bao vây lấy hắn”, trong không trung vang lên tiếng hô gọi, khi âm thanh dứt, mười mấy bóng hình mặc y phục đen lần lượt xuất hiện, người nào người nấy bao vây lấy Diệp Thành.

“Các vị, chúng ta không thù không oán, các vị làm vậy là có ý gì?”, Diệp Thành nhìn tứ phía, hắn không hề cảm thấy áp lực, chỉ có một tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, những tên còn lại có thể bỏ qua không cần tính.

“Người xuất hiện ở đây phải chết”, lão già mặc đồ đen ở cảnh giới Không Minh bật cười lạnh lùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK