Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Hạo phát hiện vài người tụ tập cùng nhau bàn luận về chủ đề "Đời sau của Tội huyết" trong Đế Quan. Hắn nheo mắt lại, nhận ra cảm thấy sự tình có vẻ không đơn giản. Hóa ra một số "chuyện xưa" đã từng xảy ra tại nơi này.

“Các ngươi dựa vào đâu mà nói chúng ta là con cháu của Tội huyết? Con mắt nào của các ngươi nhìn thấy tổ tiên bọn ta gây ra lỗi lầm nghiêm trọng vậy?” Tần Hạo không phục. Y còn trẻ, lại nóng tính nên lập tức phản bác .

Một số việc đã rõ ràng từ rất lâu rồi. Hơn nữa, bây giờ rất nhiều người đều biết rõ chuyện một vài gia tộc đã từng gây ra lỗi lầm to lớn đến mức không thể nào tha thứ." Một người lạnh nhạt trả lời.

“Những tài liệu lịch sử về dòng dõi Tội huyết đều dùng những từ không hề tốt đẹp để nói về những kẻ này. Dù là ai cũng đều biết chuyện này” Vương Trường Hà cười lạnh, nói.

Mười vạn tinh binh cùng với năm con rồng nhà họ Vương bị đày đến nơi này. Bọn họ phải cố gắng sống sót trong hoàn cảnh cực kỳ khốc liệt, nên khả năng còn sống quay về là gần như bằng không. Chỉ cần mỗi việc này thôi cũng khiến lão cực kì căm hận Thạch Hạo.

Tần Hạo giận dữ, muốn tiếp tục tranh cãi.

Thạch Hạo ngăn y lại, nói: “Ngươi cũng giống bọn họ đều là loại người chẳng tốt đẹp gì. Bọn họ là kẻ có tội do phạm phải sai lầm lớn nên bị đày đến Đế Quan Biên Hoang (hoang mạc ở biên giới). Đây là chuyện hiển nhiên, vậy mà ngươi lại không biết xấu hổ phỉ báng người khác?"

Thạch Nghị thường xuyên không nói chuyện, nhưng hôm nay gã cũng tham gia cuộc tranh luận: “Hay nhỉ? Các ngươi cũng bị lưu đày đến đây, nên vì thế ai cũng đều là phạm nhân. Dựa vào đâu mà ngươi chỉ trích người khác?"

Sắc mặt Vương Trường Hà thay đổi từ xanh sang trắng, rồi trầm xuống. Những người này rõ ràng đang cố tình chĩa mũi dùi vào lão khiến lão vào thế cưỡi hổ khó xuống.

Không khí căng thẳng từ từ lan tỏa ra xung quanh. Vương Trường Hà là một vị đại cao thủ, tu vi đã vượt qua Hư Đạo Cảnh. Lão có thể dễ dàng giết chết ba tên thiếu niên có tiềm lực cực kì to lớn của nhà họ Thạch . Thế nhưng, lão không dám làm vậy, nhất là khi đang ở Đế Thành. Nếu lão dám làm thế ở đây, thì chắc chắn sẽ có người giết lão ngay lập tức. Dù vậy, lão vẫn ngoan cố, lạnh lùng nói: “Tiểu bối chúng bây nói năng xằng bậy. Nếu các ngươi không tin, thử đi hỏi người khác sẽ biết. Thạch tộc có tội hay là không, Đế Quan ai mà không rõ?"

Mặc dù Vương Trường Hà muốn bắt bẻ ngược lại đối phương, nhưng lão không dám hùng hổ, táo bạo như những lần trước mà, lúc này giọng nói của lão chút mệt mỏi. Điều này khiến lão cảm thấy vô cùng tức giận với chính mình.

Dù vậy, nhiều kẻ chung quanh cũng phụ họa theo để tỏ ý đồng tình: “Thạch tộc từng phạm phải sai lầm nghiêm trọng, và gây tổn hại đến Biên Hoang. Điều đáng nói ở đây sai chính là sai, máu huyết của tội nhân trở thành một dấu ấn, ảnh hướng vĩnh viễn đến đời con đời cháu." Một vị nhân vật tai to mặt lớn thuộc gia tộc của Kim Triển lên tiếng. Kim gia là thế gia vọng tộc nên sức ảnh hưởng của người này vô cùng lớn.

“Hừ, chỉ là bọn con cháu của Tội huyết mà thôi! Nếu ta có quyền quyết định thì ta đã sớm xóa bỏ, diệt trừ sạch sẽ, càng nhìn càng chướng mắt!” Một vị đại nhân vật đến đón Lục Quang Vương Ninh Xuyên lạnh lùng nói.

Những lời chua cay đó còn chưa thấm vào đâu. Ngay khi kẻ này vừa mở miệng, một tia ánh sáng lóe lên, xoay chuyển chầm chậm bên trong đôi mắt của Thạch Hạo. Hắn nhớ rõ, ngày xưa, Lục Quang Vương Ninh Xuyên vẫn luôn chèn ép Thạch tộc. Việc này chắc chắn có người đứng đằng sau âm thầm giật dây.

Vấn đề quan trọng cần phải biết kẻ đó là ai. Một liên minh nào đó đang muốn diệt trừ dòng dõi Tội huyết. Trong ba ngàn đạo châu, một châu là nơi giam giữ tộc nhân của dòng dõi này.

Chỉ cần nghĩ tới những chuyện này, Thạch Hạo lại vô cùng căm phẫn.

“Sao thế, ngươi muốn chống đối ta sao? Nếu như đây không phải Đế Thành, thì ta liền đã trực tiếp giết chết ngươi rồi." Kẻ đứng sau Ninh Xuyên lạnh lùng nói. Đó là một lão già, thời gian tu hành của lão đã lâu đến mức không ai còn nhớ nổi nữa. Hiện tại thực lực của lão vô cùng kinh khủng, và đang đứng hàng ngũ đại cao thủ siêu cấp trong Đế Thành.

“Ngươi là ai? Đã già rồi mà còn to mồm như vậy. Ta nhìn ngươi chắc hẳn không phải tội nhân, vậy ta xin hỏi ngươi đã lập được bao nhiêu chiến công tại Biên Hoang này?” Ai cũng không dám, riêng Thạch Hạo lại dám ngang nhiên gọi đối phương là một lão già gân. Đây rõ ràng là đang chỉ trích thẳng vào phương diện đạo tâm và tính cách của lão giả, rồi sau đó lại nghi ngờ về công trạng của y.

“Các ngươi thật đáng hận mà!”Tần Hạo cũng lên tiếng, tỏ ra hết sức giận dữ.

Thạch tộc đã tồn tại đã xuất hiện từ rất lâu, cũng đã từng có thời gian huy hoàng, lập nên biết bao truyền thuyết tại Biên Hoang. Nhưng là, ba huynh đệ vừa đặt chân đến liền đây thì đã bị người khác nhắm vào. Tất cả chỉ là vì bọn họ thuộc về dòng dõi Thạch tộc ư? Đây rõ ràng là một sự sỉ nhục đối với họ.

Kẻ đứng phía sau Ninh Xuyên nhìn Thạch Hạo, lạnh giọng nói: “Chàng trai trẻ, nếu ngươi không có một chút danh tiếng, ta đã sớm ra tay dạy dỗ ngươi. Nếu ngươi muốn rửa sạch nỗi nhục này thì hãy thay cái họ khác đi, đừng mang họ Thạch, người trong thành sẽ tha thứ cho ngươi."

Lão già vô cùng bá đạo, lời nói như vậy cũng dám mở miệng. Lão bảo người khác đổi họ thì có khác gì đang sỉ nhục người ta.

Không phải tự nhiên mà danh tiếng của Thạch Hạo lại lớn đến như thế. Trong trận chiến ở biên cương Đại Xích Thiên, hắn một mình độc chiến Thập Vương, thắng liên tiếp mười trận, nên đã gây ra một cơn sóng lớn tại trung tâm Đế Thành.

Lão già đứng phía sau Ninh Xuyên biết nếu tên thanh niên này gặp chuyện bất trắc, thì chắc chắn lão sẽ bị nhiều kẻ chú ý. Chính vì thế lão chưa dám làm liều.

Vương gia cũng rơi vào trường hợp tương tự. Ở bên ngoài, bọn họ có thể muốn làm gì thì làm, mạnh mẽ bá đạo, nhưng ở Đế Quan, họ bắt buộc phải khiêm tốn. Đại nhân vật ở nơi này không phải chỉ có một hay hai người.

Nhưng dù thế nào đi nữa, mãi cho đến lúc này, ba anh em nhà họ Thạch đang phải đối diện với một tình huống vô cùng khó xử là khi không có một ai đến đón bọn họ. Có thể lường trước tình cảnh của Thạch tộc tại nơi này không hề khả quan. Họ có lịch sử không hề tốt mà dòng dõi hậu nhân hiện nay lại đang trong tình huống vô cùng cam go.

“Khặc! Ta cùng các ngươi đi, ta cũng là kẻ bị bà nội và cậu ruột chán ghét, chẳng ai tới đón ta.

“Tào Vũ Sinh gãi đầu. Tuy da mặt hắn dày, nhưng cũng không thể chịu nổi cảnh này.

Một vài người mỉm cười dửng dưng. Ai đó trực tiếp mở miệng nói: “Nhìn thấy chưa, ai cũng chán ghét dòng dõi Tội huyết” Vương Trường Hà cố tình dẽ bĩu:

“Ngươi chờ người tới đón? Chuyện lạ nha! Chẳng ai muốn có liên hệ với Tội huyết? À, đúng rồi, hậu nhân của Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính có thể sẽ làm vậy, nhưng ta nghe đồn rằng bọn họ đã xuất chinh ra trận rồi.

“Xu thế tất yếu của thị tộc này là bị đóng lên dấu ấn sỉ nhục trong những trang sách lịch sử." Người nói là Cố Minh Hạo, y đứng sau Ninh Xuyên, là một cao thủ đáng sợ, có danh tiếng cực lớn trong thành.

Bất quá, một ít người cũng than thở nhẹ nhàng. Hoang đánh mười trận toàn thắng, chấn động Đại Xích Thiên. Chính vì thế rất nhiều người đang chú ý hắn. Nếu không phải như vậy, tình hình của hắn hôm nay chắc chắn càng thêm quẫn bách.

Điều này cũng làm phe cánh Cố Minh Đạo, Vương Trường Hà cảm thấy đáng tiếc. Đáng lý ra họ đã có thể dùng thế lực của mình để giày vò ba anh em nhà họ Thạch một phen, không cần kiêng nể bất cứ ai rồi.

“Đi thôi, chúng ta không thể ở lại chỗ này nữa. Nhìn tình cảnh dòng dõi Tội huyết bị người người phỉ nhổ , ta thật không đành lòng mà.” Có người cố ý chế giễu.

“Ô kia, thật sự không có ai đến! Ta biết chắc chắn sẽ không có ai dám ra mặt vì Thạch tộc mà, như vậy mới đúng.” Vương Trường Hà lắc đầu cười nhẹ.

Thật ra nhiều người cũng đồng cảm với ba anh em nhà họ Thạch, nhưng lại không dám mở miệng bênh vực. Những tranh luận liên quan Thạch tộc quá nghiêm trọng, có một số chuyện xưa rất khó có thể phai mờ.

“Ngủ một giấc cũng không yên, con nít ở đâu ồn ào quá vậy?" Một con kiến nhỏ màu vàng dụi dụi mắt, ngẩng đầu. Nó đang đứng trên vai Thạch Hạo.

Không những là Vương Trường Hà mà đến cả Cố Minh Đạo, kẻ đứng phía sau Ninh Xuyên, đều rất kiêng kỵ con vật này. Nó chính là hậu nhân của Thiên Giác Nghĩ. Do một vài nguyên do nhân, ai cũng không được phép xúc phạm đến nó tại Đế Quan.

Có tiếng bước chân truyền đến từ phương xa. Một bóng người thon dài đi đến. Nàng có phong thái tuyệt thế, linh động siêu nhiên, tạo ra cảm giác thần thánh. Áo trắng tung bay khi nàng đang lướt đến.

“Ai đó cũng đang muốn đi cùng với chúng ta kìa. Hắc hắc...” Tào Vũ Sinh cười nói.

Cô gái vừa xuất hiện đẹp đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng, vì ai cũng phải tự ti mặc cảm nếu làm thế. Trong phút chốc, tất cả mọi người đều giật mình. Rất nhiều người nhận ra cô gái này nên không ai dám nảy sinh lòng khinh thường.

“Chàng trai trẻ, ta tới đón ngươi. Hoan nghênh đến Đế Thành. Ngày xưa tạm biệt mà nháy mắt đã trải qua rất nhiều năm rồi.” Thiếu nữ cười rạng rỡ, nhìn về hướng Thạch Hạo.

Khoảnh khắc này thật sự gây ra chấn động khiến rất nhiều người gần như hóa đá. Lai lịch của cô gái này tuyệt đối không đơn giản làm cho nhiều người vô cùng kiêng kỵ. Điều bất ngờ là nàng lại nhận biết Hoang.

"Diệp Khuynh Tiên!" Thạch Hạo nhìn nàng. Hắn không bao giờ quên cô gái này, kẻ nàng đã một ấn tượng rất sâu sắc. Nhan sắc của nàng không có gì để chê, hoàn mỹ không một tỳ vết, như là kiệt tác của trời cao. Dáng người nhỏ bé, đôi chân thon dài, da thịt trơn nhẵn như ngọc thạch. Đôi mắt to linh động pha một chút giảo hoạt, là kết tinh trí tuệ của cả đất trời. Thạch Hạo nhớ rõ không phải vì mê luyến vẻ đẹp của nàng, mà là vì Thái Cổ Minh Ước lần đầu tiên chính do nàng nói ra. Nhớ năm đó nàng chỉ cần cười cười nói nói cũng hạ thấp uy phong của Thiên Nhân tộc. Thậm chí, nàng còn trực tiếp ra lệnh điều động Lão Thiên Nhân cùng với Chiến Đế của Chiến tộc lên đường xuất chinh. Quyền uy to lớn như vậy khiến ai ai cũng phải khiếp sợ.

Các phe phái bên trong Đế Quan đều biết rõ cô gái này không hề đơn giản vì rất nhiều vị tiền bối có lai lịch cực kỳ cổ xưa và thực lực cực mạnh rất cưng chiều nàng.

“Khuynh Tiên tiểu thư, đây là con cháu của Tội huyết.” Cố Minh Đạo đang đứng sau lưng Ninh Xuyên vô cùng cố chấp, lên tiếng nhắc nhở. Điều này cho thấy địch ý của y hướng về Thạch tộc vô cùng sâu đậm.

“Diệp tiên tử.” Vương Trường Hà cũng chào hỏi. Người nhà họ Vương đều như thế, chẳng bao giờ muốn phong thái mình bị tụt hậu so với người khác giữa đám đông.

“Ta vừa nghe có người nói xằng nói bậy. Tội huyết là loại máu gì? Ai làm hại Biên Hoang? Lại còn nói dòng tộc này bị đóng lên dấu ấn sỉ nhục?" Diệp Khuynh Tiên thu lại nụ cười, lạnh lùng chất vấn.

“Mọi chuyện xưa giờ vốn đã là như vậy.” Một vị đại nhât vật đứng phía sau Kim Triển cất trả lời.

“Ta e rằng mọi chuyện lại không phải như thế. Các ngươi rồi sẽ phải nói lời xin lỗi, phải thành tâm hối lỗi, có vài người còn phải bị tát mạnh vào mồm!" Diệp Khuynh Tiên trả lời, giọng nói lạnh tựa băng sương.

Ba anh em nhà họ Thạch tỏ ra cực kỳ kinh ngạc. Dường như Diệp Khuynh Tiên vô cùng đồng tình và muốn che chở Thạch tộc. Có lẽ nàng biết một số chuyện, nhưng hành động tiếp theo của nàng sẽ như thế nào?

“Diệp tiên tử, ngươi có thân phận cao quý, nhưng tốt hơn hết là đừng vướng vào chuyện thị phi này. Thạch tộc bị đóng lên người dấu ấn sỉ nhục, đây là điều ta đã nói, và cũng chính là sự thật, ai có thể phản đối?” Cố Minh Đạo mạnh mẽ đối chất.

“Tội huyết ư? Sỉ nhục ư? Ngươi có gan lặp lại lần nữa?” Diệp Khuynh Tiên hỏi.

Nhóm người Cố Minh Đạo, Vương Trường Hà, Kim gia thoáng run sợ trong lòng, nhưng vẫn cố chấp nhắc lại.

Oanh!

Ngay lập tức, một cỗ thần uy mênh mông hiện lên từ phía xa, sau đó lan rộng ra và chèn ép mọi người ở đây. Dù cho người yếu hay những cao thủ đang đứng xem hí kịch từ phía xa cũng phải run rẩy. Mà tại hiện trường, nơi trung tâm gánh chịu luồng áp lực, có nhiều người phải nằm bẹp dí trên mặt đất. Lực lượng này mạnh mẽ đến không tưởng, khó ai sánh bằng.

“Đây là...” Vương Trường Hà run rẩy.

Lão không muốn quỳ xuống nhưng thân thể dường như đang bán đứng bản thân nên đang dần quỳ xuống. Cố Minh Đạo cũng run lên bần bật, linh hồn lay động chập chờn, dường như y sắp té quỵ xuống đất. Lúc này, tất cả những ai có ác cảm với Thạch tộc có cảm giác như ngày tận thế đang tìm đến mình. Một vài tiếng lộp bộp vang lên, vài kẻ yếu bóng vìa quỳ rạp xuống, dập đầu, hai đầu gối chạm sát mặt đất.

“Chính là từ Tổ Đàn, nơi các vị nhân vật vô địch đang trú ngụ." Có người run giọng nói, y biết rõ là người nào đang nổi giận.

Tổ Đàn là một nơi vô cùng thần bí. Tương truyền rằng, đó là nơi được trấn giữ bởi những vị cường giả có tu vi gần đạt đến trình độ vô địch, tuổi thọ dài đến dọa người, thậm chí vai vế còn cao hơn Mạnh Thiên Chính và Vương Trường Sinh một bậc.

Đó là một khái niệm cực kỳ đáng sợ khiến ai cũng kinh hoảng. Những sinh linh đó là thuộc về thời đại nào?

Lúc này, có ba cỗ khí huyết bốc lên từ nơi đó, hóa thành ba cái bóng khổng lồ, đỉnh thiên lập địa. Khí thế tỏa ra từ chúng dày nặng như áp lực dưới vực sâu ở biển cả khiến ai cũng hoảng hốt. Lực lượng đó quá mạnh mẽ, bất kỳ một cái bóng nào cũng đủ sức tiêu diệt tất cả mọi người tại đây. Tại sao lại kinh động đến nhân vật ở cấp độ này?

Thạch Hạo giật nảy mình, trong lòng cũng rung động không kém. Vì hắn cảm thấy hơi bất an khi thấy ba hình bóng to lớn được ngưng tụ từ huyết khí từ phía xa kia. Chúng có tính chất tương tự với Biên Hoang Thất Vương.

“Bằng vào các ngươi cũng dám nghị luận xằng bậy về Tội huyết à?" Diệp Khuynh Tiên cười nhạt, sau đó tiếp tục nói: “Cao thủ vô địch chân chính nổi cơn giận, các ngươi còn không chịu nhận tội?"

Xoạt!

Đúng lúc này, ba cỗ bóng dáng từ tinh lực cuồn cuộn tạo thành kia phóng ra một đạo cầu vồng thần dị, hóa thành một con đường ánh sáng bay đến chân nhóm người Thạch Hạo, Thạch Nghị, tựa như đón dẫn bọn họ rời đi. Phù phù! Rất nhiều người bị hù dọa hoảng sợ, nằm xụi lơ trên đất bằng.

“Xin tiền bối bớt giận, chúng ta biết lỗi rồi!" Mồ hôi chày ròng ròng trên mặt Vương Trường Hà, sắc mặt lão trắng bệch. Lão tiên phong cúi đầu nhận lỗi, rõ ràng là bị hù dọa hoảng sợ đây mà.

Sau đó, vẻ mặt Cố Minh Đạo cũng hiện lên thần sắc kinh hãi, y không dám tin đây chính là sự thật, cuối cùng nói: “Ta không nên nói Thạch tộc bị đóng lên dấu ấn sỉ nhục, là lỗi của ta.”

Bốp! Y tự tay vả miệng chính mình, bày tỏ "thành ý" nhận sai.

Các thế lực đến từ Vương gia, Kim gia cũng vô cùng sợ sệt, thành kính hành đại lễ, quỳ xuống bái lạy rồi nhận tội. Tào Vũ Sinh, Thiên Giác Nghĩ ngẩn người ra như phỗng. Ban đầu rất nhiều đại nhân vật xuất hiện tại hiện trường, ai có ngờ kết quả là bọn họ bị ép buộc cúi đầu, thậm chí tự tát vào mặt mình, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK